Chương 34: Xanh Sẫm

Chương 34: Xanh sẫm

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Lúc đi ra ngoài trời đã sẩm tối.

Nơi cổng lớn của trường học vô cùng yên tĩnh, Khương Đường đi theo phía sau Lâm Uyên ra ngoài, đèn đường lúc sáng lúc tối, chỉ có một mình cô rất vui vẻ giẫm lên bóng đen của anh dưới mặt đất.

Lâm Uyên chặn một chiếc taxi lại, quay đầu lại nói: "Tôi đưa em về.”

Khương Đường ngừng một lát, vừa định nói không cần đâu đã bị anh nắm lấy cổ tay kéo luôn vào trong xe, anh ngồi xuống bên cạnh cô, đóng cửa xe lại.

Cô không thể làm gì khác hơn, đành báo địa chỉ cho tài xế.

Xe khởi động, đi ra đường chính, Lâm Uyên dựa vào cửa sổ xe, câu được câu không trả lời tin nhắn, tư thế ngồi rất bá đạo, anh ngồi nghiêng, đôi chân dài chiếm lấy toàn bộ chỗ ngồi phía sau.

Khương Đường ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đôi chân dưới váy ngắn không thể tránh khỏi chạm vào chân anh, khiến chàng trai có chút cảm giác, cô dứt khoát xoay mặt qua nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe lái vào một con đường nhỏ, gặp một đèn đỏ kéo dài năm phút, nơi góc đường có ánh đèn của cửa hàng tiện lợi La Sâm, Khương Đường nghĩ tới cái gì đó, cô kéo kéo ống tay áo của anh, hỏi: “Anh còn nhớ cửa hàng tiện lợi này không?”

Lâm Uyên lười nhác nhìn thoáng qua, trên đường không thiếu gì cửa hàng tiện lợi, chỗ này cũng không có gì đặc biệt: “ Không có ấn tượng gì."

Mặc dù trong lòng cô biết chắc hẳn anh sẽ không nhớ rõ.

Nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút khổ sở.



Lần đầu tiên Khương Đường gặp anh chính là ở trong cửa hàng tiện lợi này.

Ngày đó mưa rất lớn, Khương Mộng Hi vừa lúc có một quảng cáo cần quay ở gần đó, còn đặc biệt tới gặp cô, bà ta an vị ngồi ở trong xe bảo mẫu, giống như vô số lần gặp mặt trước đó của hai người, không có những câu chuyện phiếm, bọn họ chỉ nói với nhau mấy câu không khí đã không vui vẻ gì nữa, cô mất hứng xuống xe, đi vào trong cửa hàng tiện lợi này.

Cô không mang theo điện thoại di động, cũng không mang theo tiền, trong túi áo chỉ có một chút tiền lẻ, cô dùng chỗ tiền lẻ kia mua một hộp sữa bò, tính lát nữa mình uống xong rồi chậm rãi đi bộ về nhà là được.

Lại không nghĩ tới, trời đột nhiên đổ mưa, rất to, mưa kéo dài suốt nửa giờ cũng không chịu dừng.

Khương Đường đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn, mưa lại càng rơi càng lớn, cô lại nhìn thoáng qua ông chú đã say khướt đang ngồi ở chiếc bàn phía sau, sợ tới muốn khóc.

Ding dong một tiếng. Cửa mở ra, một chàng trai miệng ngậm điếu thuốc lá đi ra, anh hơi gầy, dáng cao cao, trên người mặc một chiếc áo hoodie màu đen có mũ, khuôn mặt còn ngái ngủ, Khương Đường lấy tay lau nước mắt, hơi nhút nhát liếc mắt nhìn anh một cái.

Thấy người kia có vẻ không dễ trêu chọc, cô một lần nữa cúi đầu xuống.

Người đó đi qua chỗ cô, ném một cây dù vào trong lòng cô, Khương Đường ôm lấy chiếc ô, mờ mịt nhìn anh.

Anh im lặng, chẳng nói một lời cứ thế tiến vào màn mưa, trước đó còn kéo mũ áo hoodie lên che đầu, nhanh chân đi về phía xa.

Trên tay cô là một chiếc ô màu xanh sẫm, một màu sắc rất mờ mịt, chính từ đêm đó, có một thứ tình cảm đã âm thầm mọc rễ ở trong đáy lòng cô.

Xe taxi rất nhanh lái tới cửa tiểu khu của Khương Đường, nhà Khương Mộng Hi chọn, nơi này vừa xa hoa lại vô cùng riêng tư, xe taxi ngoài không thể vào trong được. Cô bước xuống xe, phất tay nói tạm biệt với anh.

Lâm Uyên dựa vào cửa sổ xe, nhắm hai mắt đáp một tiếng.

Khương Đường bỗng nhiên không muốn cứ như thế rời đi, cô đứng ở trước cửa sổ xe, gõ một cái lên cửa kính xe.

Anh mở mắt ra, hạ cửa sổ xe xuống, đôi mắt có chút mệt mỏi nhìn cô.

Khương Đường cúi đầu xuống tiến sát về phía anh, giơ tay lên nâng khuôn mặt của anh, thật nhanh đặt xuống một nụ hôn lên môi anh.

Lâm Uyên ngây ngẩn cả người, anh không ngờ được cô sẽ làm vậy, đến khi phản ứng lại thì Khương Đường đã buông anh ra, chạy chậm vào trong tiểu khu cư.

Anh chậm rãi vuốt khóe miệng, có chút nghi ngờ ban nãy có phải là sự thực hay không, nơi khóe môi vẫn còn vương lại một chút dư vị.

Bác tài xế già nhẹ cảm thán một câu: "Tuổi trẻ thật tốt.”

*

Khương Đường bắt đầu bế quan ôn tập thi cuối kỳ, đây là cuộc thi cuối cùng rồi, Lâm Uyên cũng không tới quấy rầy cô, hai người chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại di động.

. . . Nhưng hầu như đều là Khương Đường nói, mỗi khi ôn tập mệt mỏi cô lại nhắn tin cho anh, lúc ăn cơm cũng nhắn tin tìm anh, lúc chuẩn bị đi ngủ lại nhắn cho anh một tin.

Anh thường đáp lại rất ngắn gọn, hầu như chỉ là: “Ừ”, “Được”, “Ngủ ngon" .

Tối chủ nhật, Khương Đường kết thúc ngày ôn tập cuối cùng, sáng hôm sau chính là ngày thi cuối kỳ đầu tiên, cô cũng không có nhiều tâm tư để tiếp tục học tập, ngồi trên ghế mở di động ra.

Lúc này đã cách tin nhắn cuối cùng cô gửi cho Lâm Uyên được ba tiếng, đến bây giờ anh vẫn chưa đáp lại cô.

Khương Đường có chút nhụt chí, loại kịch bản vừa mới trò chuyện được một chút bỗng nhiên mất tích quen thuộc lại xuất hiện, thật chẳng khác gì miêu tả về tra nam trên mạng hết.

Cô đặt bút xuống, cắn môi, tìm một bức ảnh trong album gửi qua.

*

“Quả cuối cùng." A Hách nhắc nhở.

Trong phòng bida, không gian tràn ngập khói thuốc lá cứ như tiên cảnh, Lâm Uyên cầm đồ lau cơ lên chà nhẹ đầu cây cơ mấy lần, cúi người xuống, nghiêng đầu nhắm vào quả bóng màu đỏ số chín ở trong góc, đánh quả cuối cùng vào lỗ.

Anh lại thắng.

A Hách cứ như đây là vinh dự của mình, nói với tên tóc vàng ở phía đối diện nói: “Đã nói là anh em tao chơi bida cực lợi hại rồi mà, chỉ cần ổng ra tay thôi thì mày đừng hòng lên sân luôn. Qua đây qua đây, đưa tiền!”

Tóc vàng không chịu, kêu người đưa lên một tấm thẻ.

Đối với bọn họ, chút tiền này chẳng có gì quan trọng, quan trọng nhất là muốn chơi thì phải có tiền đặt cược mới kí©h thí©ɧ.

Tóc vàng nhìn về phía Lâm Uyên: "Lợi hại lắm, lần sau chơi tiếp nhé?"

"Không có lần sau.” Lâm Uyên đưa cây cơ cho người khác, đi tới chỗ mình đặt di động, mở giao diện tin nhắn ra xem tin nhắn mà Khương Đường mới gửi tới. Anh click mở ra, sau khi nhìn thấy nội dung thì khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Mới mấy giờ đồng hồ không để ý tới cô thôi mà cái cô nhóc lẳиɠ ɭơ này đã không nhịn nổi rồi.

Cô gửi cho anh một tấm ảnh, trong ảnh cô mặc một chiếc váy màu trắng trong suốt, bên trong không mặc nội y, hai bầu ngực như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng.

Anh hỏi: [ Mới một tuần không đυ.ng vào em, em đã cô đơn tới như thế này rồi, đêm nay qua tìm em nhé? ]

Lúc Khương Đường nhìn thấy tin nhắn này của anh, còn nghĩ thầm, quả nhiên. . . chỉ đến khi cô gửi mấy bức ảnh kiểu này thì anh mới có thể ngay lập tức trả lời.

Cô giận dỗi trả lời: [ Được ạ. ]

Dù sao thì anh cũng không có khả năng tới nhà cô, Khương Đường buông di động xuống, ôm con thỏ bông tai dài đi lên giường chuẩn bị ngủ, có chút tức giận nghĩ, xem xem anh sẽ xuống đài như thế nào.

Một tiếng sau, khi cô đang ở trong tấm chăn ấm áp say giấc nồng, chuông cửa ở tầng dưới lại không ngừng vang lên, một tiếng lại một tiếng, kêu lên gấp gáp không ngừng.