Chương 21: Kiểm tra
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Sau khi Khương Đường nhận điện thoại xong liền qua loa mặc quần áo vào rồi đi xuống tầng đón xe.
Tài xế hỏi: "Tới đâu?”
Cô há mồm muốn báo ra tên bệnh viện, nhưng lúc ngước mắt lên lại nhìn thấy trong gương chiếu hậu là vẻ mặt mỏi mệt của mình, chứng cứ vui thích tối hôm qua còn ở trên người, nếu bây giờ cô vội vàng đi qua, Khương Mộng Hi nhất định sẽ phát hiện ra đầu mối.
Khương Đường báo địa chỉ nhà.
Sau khi về đến nhà, cô tỉ mỉ tắm táp xong xuôi, thay một bộ quần áo khác rồi mới tới bệnh viện.
Ngồi trên xe, Khương Đường siết chặt điện thoại di động, bạn của cô không nhiều, một buổi tối không xem WeChat, mặc dù không đến nỗi đầy tin nhắn mới nhưng vẫn có mấy tin nhắn nhấp nháy ô đỏ chưa đọc.
Trần Duẫn hỏi cô nhận giải có thuận lợi hay không, cô ấy phải tới trường luyện thi không có thời gian tới xem, sau đó lại hỏi cô đã về nhà an toàn chưa.
Tin nhắn của Khương Mộng Hi thì là do trợ lý gửi tới, hỏi cô đi đâu linh tinh.
Cô trả lời lại từng tin nhắn một, lại dọn dẹp lịch sử trò chuyện sạch sẽ.
Nhìn xuống một chút nữa, là bức ảnh đại diện màu đen của Lâm Uyên, nội dung trò chuyện của bọn họ vẫn còn dừng lại ở tin nhắn anh tìm cô đến không kiên nhẫn, những con chữ kia như thể có mắt lại như có trí nhớ, khiến cho trong đầu của cô lại hiện lên những cảnh tượng đầy dâʍ đãиɠ khi hai người giao hợp tối hôm qua.
Trên người còn rất đau nhức, động nhỏ cũng có chút rách da, không thể bước đi quá nhanh.
Cô đỡ trán, quả nhiên vẫn đi tới một bước này.
Tối hôm qua lúc tiến hành, cô đều không nhắc tới Phó An An.
Bởi vì cô biết rõ, mặc kệ đáp án Lâm Uyên cho cô là như thế nào thì cô vẫn sẽ tiếp tục làm tiếp, thậm chí dưới sự cản trở của việc cô và anh làʍ t̠ìиɦ, khiến cô không hề để tâm tới đạo đức và liêm sỉ nữa, thậm chí cô còn có một loại kí©h thí©ɧ khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Cô thật sự là rác rưởi mà.
...
Khách sạn, Lâm Uyên trở mình ở trên giường, ham muốn cuồn cuộn đứng dậy vào sáng sớm khiến cho anh thực sự muốn phát tiết cả ra ngoài, trước đây anh đều tự mình giải quyết hoặc là kìm nén xuống, nhưng bây giờ không giống, anh đã có thể thoải mái đâm vào âʍ đa͙σ người khác.
Ôm hôn thân thể mềm mại kia, làm tới độ cô không ngừng phun nước, thật thích, thật sảng khoái.
Anh giơ tay lên lần mò bên cạnh, không có ai cả.
Lâm Uyên cau mày mở mắt, chỗ còn lại của chiếc giường mới sáng sớm đã không có bóng người. Anh đứng dậy, lấy ra một chiếc áo ngủ màu đen ở trong tủ quần áo khoác hờ lên người, đi vào phòng ngủ chính lại đi qua phòng tắm, cô đều không có ở bên trong.
Thậm chí, quần áo của cô ở trên đất cũng không còn nữa.
Nếu như không phải trong thùng rác vẫn còn bαo ©αo sυ mà anh đã dùng tối qua thì anh còn thật sự đã nghi ngờ có phải là mình đã tự mơ một giấc mộng xuân hay không.
Anh buồn bực rút một điếu thuốc ra, đốt lên, hút một hơi.
Cô thế mà còn rất nhận thức về anh rất rõ ràng đấy nhỉ, không dây dưa, còn trốn rất nhanh.
Tính tình của anh lương bạc, muốn duy trì một mối quan hệ thân mật lâu dài đối với anh mà nói, rất khó.
Cho nên, đáng ra anh nên cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng anh lại tự dưng sinh ra tức giận, Lâm Uyên cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ đã phình ra đau đớn của mình, cắn điếu thuốc, lấy ra qυầи ɭóŧ trong túi áo khoác trên đất của cô hôm qua mình lấy được, bên trên vẫn còn lưu lại mùi của cô.
Mùi trên qυầи ɭóŧ thật giống mùi của dâʍ ŧᏂủy̠ trong cái huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ kia.
Anh dùng qυầи ɭóŧ bao côn ŧᏂịŧ lại, bắt đầu như có như không ve vuốt, vừa mạnh lại nhanh, vừa thỏa mãn lại không vừa lòng, nhưng dù anh có tuốt như thế nào cũng không thể thoải mái như cảm giác đao thật kiếm thật.
*
Bệnh viện.
Lúc Khương Đường đến, Khương Mộng Hi đã tỉnh dậy từ trong hôn mê, tay bị băng bó kín mít, chỗ bị đau dù đã được gây tê vẫn đau đến có chút khó có thể chịu được, dù thế bà ta cũng chỉ cau mày chịu đựng, vừa há miệng, câu đầu tiên chính là chất vấn: “Con tới làm gì?"
Khương Đường bị bà ta quát đến sững sờ ngây người nguyên tại chỗ, đôi mắt còn đang nhìn về vết thương trên người mẹ cô.
“Mẹ bị bệnh, con tới thăn một chút.” Cô chậm rãi nói.
"Ai muốn con tới!” Khương Mộng Hi trừng cô: “Con có biết ở bên ngoài bệnh viện có bao nhiêu chó săn hay không, mẹ đã phí hết tâm tư che giấu con rồi! Con ngược lại tốt rồi, có phải con muốn lộ thân phận của mình ra hay không!”
Khương Đường cắn cắn môi, bị mẹ cô nói tới trong lòng lên men.
Trợ lý có chút xấu hổ lúng túng: "Thật xin lỗi, chị Mộng, là em gọi Đường Đường tới, con bé cũng chỉ là lo lắng chị mà thôi, chị đừng…”
"Tôi không cần nó lo lắng.” Khương Mộng Hi quay đầu qua: “Em biết rõ tình cảnh của chị sao? Nếu như chị bị công khai có một đứa con gái lớn mười sáu tuổi, chị còn có thể tiếp tục sống được sao?”
Bà ta debut đã nhiều năm, lại chưa kết hôn, hiếm khi truyền ra scandal. Nhưng đã 33 tuổi, có rất nhiều khán giả còn giữ lại cái nhìn tốt, luôn nghĩ bà ta là một ngọc nữ thanh thuần.
... Người đã tới cái tuổi này, thực ra đều đã kết hôn sinh con, các fans cũng có thể đón nhận chuyện này.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện bà ta năm đó mới mười bảy tuổi còn chưa kết hôn mà đã có con, lại còn che giấu lâu như vậy, chuyện này hoàn toàn ngược lại thứ mà bà ta vẫn luôn xây dựng với bên ngoài… Ở trong nghề này, đã là lừa gạt.
Khương Đường cũng đoán được mẹ sẽ trách mình, chỉ có điều cô không nghĩ tới, câu nói đầu tiên sau khi Khương Mộng Hi tỉnh lại lại là câu này, cả một chút dịu dàng cũng không cho cô, đầu đều là lợi ích.
Khương Đường bị mẹ nói tới mặt mũi trắng bệch: “Đã như vậy, lúc đó mẹ cần gì phải sinh con ra cho thêm phiền toái?"
"Không sai, tao hối hận rồi. Nếu như không có mày, tao đã sớm phong quang xuất giá bước vào nhà tài phiệt rồi.” Khương Mộng Hi nhắm mắt lại: "Tao cho mày những điều kiện vật chất tốt nhất, chỉ cầu xin mày làm thật tốt một chuyện, đừng cho bất kì một ai biết quan hệ của hai chúng ta, rất khó sao?"
Từng chữ từng câu như kim đâm vào tim.
“Không khó một chút nào.” Khương Đường cắn chặt hàm răng, nước mắt gần như muốn lăn ra: “Ở trong mắt người khác, con vốn là không có mẹ."
Từ nhỏ đến lớn, dưới sự cảnh cáo chặt chẽ của Khương Mộng Hi. Cô chưa bao giờ nhắc tới hai chữ người nhà.
Trợ lý đúng lúc đi tới kéo Khương Đường, giúp cô cầm túi xách: “Tới cũng đã tới rồi, chị Mộng, chị không nên như vậy. . . Đường Đường, cháu đi xuống tầng dưới mua chút hoa quả lên đi."
Khương Đường: "Cháu không đi, cháu phải về nhà." Dù sao cô có mua thì mẹ cũng không ăn.
"Ngoan, đừng giận mà.” Trợ lý thả tiền vào trong túi áo của cô, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Gần đây chị Mộng đang giảm béo rất khắt khe, bây giờ vẫn chưa có cái gì bỏ vào bụng, cháu đi mua đi… Chị ấy sẽ lén lút ăn."
Khương Đường mím môi, xoa xoa nước mắt, cuối cùng vẫn bước ra cửa.
...
Sau khi Khương Đường rửa dâu tây thật sạch ba lần, đặt trong hộp đi về phòng bệnh, cô hơi lơ mơ, không biết nên làm thế nào để đối mặt với khuôn mặt của Khương Mộng Hi, cô
rất khổ sở, nhưng cô không hận nổi.
Ngoại trừ tình thân, Khương Mộng Hi vẫn rất khẳng khái, từ nhỏ cô đã không cần giống các bạn nhỏ khác phải lo lắng tiền tiêu vặt không đủ, làm thế nào để mua váy công chúa bây giờ, lúc Trần Duẫn khóc lóc nói mẹ của cô nàng không cho tiền mua vé đi xem concert của Ngũ Nguyệt, Khương Đường còn có thể tài trợ cho cô ấy.
Thực ra cô có lẽ . . . Vẫn rất may mắn.
Khương Đường tê dại đi về phía trước, bày ra một khuôn mặt tươi cười… Bỗng dưng, cô đứng khựng lại ở cửa ra vào: “Mẹ đang làm gì thế?"
Khương Mộng Hi cầm điên thoại di động của cô, cũng không ngẩng đầu lên, lật mở xem vô cùng đúng lý hợp tình: "Kiểm tra."
Điện thoại di động của cô không có password.
Nội tâm Khương Đường "oanh" một tiếng, cảm thấy máu thịt toàn thân đều nguội lạnh.
*
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~