Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bóc Kẹo

Chương 1: Khó Nhịn

Chương Tiếp »
Nhóm Dịch : Chiêu Anh Các

Chương 1: Khó nhịn

Mới vừa vào mùa đông, khí trời không tính là quá lạnh.

Tiết thể dục trường Vân Trung trước giờ luôn lấy việc cho học sinh hoạt động tự do là chính, các nam sinh đa số đều hợp thành nhóm ở sân bóng rổ rèn luyện thể lực, nữ sinh thì tụ tập cùng một chỗ, ngồi bên cạnh nhìn, thi thoảng lại phối hợp hoan hô một tiếng.

Khương Đường ngồi trên bậc thang, có chút mệt rã rời xoa xoa đôi mắt.

“Đường Đường, này.” Trần Hạ từ trong túi tiền lấy ra một túi kẹo bạc hà, lấy imột viên đặt lên tay cô, “Tỉnh táo một chút đi mà, A Thận sắp ghi bàn rồi.”

Khương Đường chầm chậm ngậm lấy viên kẹo, từ đầu lưỡi truyền tới hương vị bạc hà thanh mát, khiến thần trí cô hơi tỉnh táo hơn, cô nhìn về hướng sân bóng, đúng như dự đoán, Lục Thận đứng giữa sân, áo ba lỗ màu trắng, giơ tay lên dễ dàng ghi ngay quả ba điểm.

Nữ sinh vây xem không khống chế được vỗ tay.

Trần Hạ: “Ôi, A Thận nhà mình thật đẹp trai nha.”

“Lớp trưởng từ lúc nào thành người nhà cậu thế”, Khương Đường cười,tay chỉ đám nữ sinh đông đúc đằng kia, “Cậu hỏi qua ý mấy cô nàng kia chưa?”

“Tớ mặc kệ! ” Trần Hạ cũng bỏ một viên kẹo vào miệng.

“Nói đi nói lại, so với A Thận vẫn còn non nớt, thì địa vị học trưởng Lâm Uyên lớp 11 trong lòng đám nữ sinh vẫn có sức thống trị hơn. Dáng người lại đẹp. . . .”

Khương Đường yên lặng lắng nghe, không cắt ngang mặc cho Trần Hạ lại bắt đầu hứng thú buôn chuyện, đôi mắt to màu nâu trà không hề chớp bắt đầu

. . . . . Lâm Uyên.

Khuôn mặt người đó.

Không thể nghĩ đến nha, vừa mới nghĩ đến thôi khuôn mặt đã đỏ rồi.

Vóc dáng cao gầy, đôi mắt đen như mực, dây kéo áo khoác đồng phục theo thói quen luôn được kéo lên đến trên cùng, hơi che khuất cằm, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.

Người như vậy, nhưng khi cười rộ lên, đôi mắt lại tỏa sáng vô cùng.

“. . . . . Đường Đường, cậu sao lại thẩn thờ rồi?!”

Trần Hạ dùng mu bàn tay chạm nhẹ Khương Đường.

Người trong sân bóng cũng dần ngừng tiến công phòng thủ, quả bóng rổ không biết từ khi nào văng ra ngoài, lăn vào sâu trong bụi cây gần đó.

Cô đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt nhìn theo, giọng nói có hơi sốt ruột, “Tớ đi kiếm bóng đây.”

“Haizz”

Cho tới bây giờ thỏ trắng nhỏ chỉ hận không thể khiến cảm giác tồn tại của mình yếu đến không ai thấy lại đang làm gì vậy?

Không để ý tới ánh mắt của những người khác trong lớp, Khương Đường chạy bước nhỏ, giày chơi bóng màu trắng đạp trên lá khô, vang lên tiếng sột soạt, cô cúi người xuống, ngồi xổm ở trong rừng cây rậm rạp, duỗi tay ra ôm lấy quả bóng rổ.

“Bá Dung nhớ cha ta thuở nọ, Vốn dòng vua về họ Cao Dương. Tháng giêng đầu tiết xuân sang, Cõi đời ta xuống, giữa đương ngày Dần. Bạn học kia đứng lên phân tích cho cô câu đầu tiên đi.”

( Bản dịch của Nhượng Tống

- Nguyên văn: 帝高阳之苗裔兮, 朕皇考曰伯庸. 摄提贞于孟陬兮, 惟庚寅吾以降.( Ðế Cao Dương chi miêu duệ hề, Trẫm hoàng khảo viết Bá Dung. Nhϊếp đề trinh vu mạnh trâu hề, Duy canh dần ngô dĩ giáng)

Ly tao là một trong những tác phẩm thi ca nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Lý tưởng cao đẹp và tinh thần bất khuất của tác giả Khuất Nguyên thể hiện rõ trong các bài thơ.

Phòng học ở đối diện đang trong tiết học.

Chỗ của cô vừa vặn có thể nhìn thấy hàng ghế cuối phòng số 7 khối 11

Lâm Uyên ngồi ngay cạnh cửa sổ, anh đang nhàm chán vuốt vuốt chiếc bút máy trong tay, ngón tay tinh tế thon dài, các khớp xương rõ ràng mạnh mẽ.

Khuôn mặt anh không có cảm xúc gì, vẫn luôn nhàn nhạt.

Cấm dục, tràn ngập cảm giác mê hoặc.

Động tác thưởng thức cây bút của Lâm Uyên bỗng nhiên dừng lại.

Nữ sinh ngồi phía trước đứng dậy trả lời câu hỏi, để lộ ra chiếc gương nhỏ trên bàn, góc độ của chiếc gương vừa vặn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ... có một người đang nhìn trộm.

Khuôn mặt nhỏ bé giấu trong mái tóc đen, lộ ra một đôi mắt xinh xắn, khuôn miệng nho nhỏ nhìn như quả anh đào hồng nộn, hơi hé mở thở hổn hển.

Đôi chân nhỏ dưới làn váy trắng ngần lại tinh tế, đường nét mềm mại, lúc lơ đãng nhìn lên trên còn có thể mơ hồ nhìn thấy một góc của bờ mông.

Tầm mắt hai người gặp gỡ trong mặt gương nhỏ hẹp.

0.1 giây kinh ngạc, Khương Đường cắn môi dưới, ngón tay không khỏi theo khống chế nhấc lên một góc của làn váy.

Làm sao bây giờ, vì sao vừa nhìn thấy anh ấy đáy lòng lại cảm thấy khó nhịn nhiều hơn rồi.

Rất muốn được anh sờ…

Qυầи ɭóŧ màu trắng viền ren, theo động tác của cô lộ ra một mảng lớn da thịt.

Khóe miệng khẽ nhếch, không một tiếng động nói ——

[ Đẹp không. ]

Đáy mắt Lâm Uyên tối sầm, càng thêm sâu thẳm.

Một cô bé học sinh nữ mới chỉ học cấp ba với bề ngoài thanh thuần như vậy, sao lại có thể làm được một động tác gợϊ ȶìиᏂ đến như thế.

Nhóc con dâʍ đãиɠ này nữa.

Thật muốn lấy cây bút máy này đâm vào trong huyệt nhỏ của cô.

Hung hăng khiến cô kêu thành tiếng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chương Tiếp »