Chương 1: Bắt đầu

Tống Đông Sinh của thôn Kim Viên sau khi đậu tú tài đã được một học đường trên Huyện Lý mời về làm thầy dạy học.

Ngày Đông Sinh mang hành lý rời thôn, hương thân, phụ lão trong thôn

khua chiêng gõ trống đưa hắn đến cửa thôn. Thôn trưởng bảy mươi tuổi,

dùng bàn tay khô gầy cầm lấy tay hắn, liên tục dặn dò, chờ đến khi hắn

làm được quan lớn, nhất định chớ quên các hương thân và người của thôn

Kim Viên.

Đông Sinh thật sự muốn giải thích cho rõ rãng mọi chuyện, hắn là đi dạy học chứ không phải làm quan, nhưng tất cả mọi người ở thôn Kim Viên

chính là nghe không hiểu ý lời hắn nói.

Người nông dân nhận thức mọi chuyện rất đơn giản, chỉ cần không phải làm ruộng, những người rèn luyện chữ, học văn chương nhất định sau này sẽ

làm quan.

Đông Sinh không muốn để các hương thân kỳ vọng quá nhiều về những hiểu

lầm ấy nên muốn giải thích rõ thêm một lần nữa với mọi người nhưng lại

bị mẹ hắn chặn đứng lời nói: “ Đông Sinh nhà ta mà làm được đại quan,

thì nhất định sẽ không quên hương thân phụ lão, đến lúc đó chúng ta sẽ

cho người giúp thôn Kim Viên sửa lại cái guồng nước lớn, về sau hoa

mầu sẽ không phải chỉ dùng có mộ thùng nước để tưới thôi.”

Các hương thân nghe xong, cao hứng ồn ào hoan hô, mẹ Đông Sinh ngẩn đầu, ý tứ thật là cao hứng.

Đông Sinh bất đắc dĩ mỉm cười thở dài, mang theo tâm trạng nặng nề rời đi.

Thôn Kim Viên cách Huyện Lý một ngày đi đường, buổi sáng xuất phát buổi tối mới có thể đến.

Đi được tới ven bờ sông, Đông Sinh thực tại có chút mệt mỏi, liền ở ven

đường ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy hồ lô đựng nước uống trên lưng xuống để uống.

Chính là vừa định mở miệng uống nước, một trận gió kinh hoàng từ đâu bay đến, hồ lô nước trên tay cũng vì thế mà văng ra xa.

Hắn lúng túng ngẩng đầu nhìn hướng người vừa đến, đập vào mắt hắn, là

hai thiếu niên anh tuấn đang ngồi trên hai con tuấn mã oai dũng. Một

trong số họ là một thiếu niên có ria mép. Trậm cuồng phong lúc nãy nhất

định là từ họ mà ra

Đông Sinh còn chưa mở miệng, thiếu niên ria mép đã vội lên tiếng trước:“Này! thư sinh mặt trắng, cho hỏi có biết đường đến lộ thành quan

ngoại đi như thế nào hay không?”

Đông Sinh cảm thấy người này có chổ không đúng nhưng lại không thể nghĩ

ra là chỗ nào, nhìn thấy bộ dáng hung ác của hắn sợ rằng người này không biết có phải là thổ phỉ hay không, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, chỉ lẳng lăng đưa tay chỉ hướng nam mà nói: “Dọc theo bờ sông đi thẳng

hướng nam là đến nơi “

Thiếu niên kia hừ một tiếng, cũng không nói cám ơn, liền thay đổi hướng ngựa chạy.

Đông Sinh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ đầu, hướng hai người phía sau

kêu to: “Hai vị huynh đệ, bên kia đạo phỉ thường xuyên xuất hiện, buổi

tối chạy đi rất nguy hiểm.”

Người ria mép kia quay đầu lại, hướng đến Đông Sinh mỉm cười, tiện đà

nói: “Ai dám đối đầu với gia gia ta, đó là chán sống. Nhưng thật ra

người đáng phải lo là ngươi đấy thư sinh mặt trắng, sắc trời gần tối

rồi, ngươi cẩn thận kẻo bị người khác giựt tiền cướp sắc đấy. Ha ha

ha...”

Đại khái là cười đến quá lợi hại, hai chòm râu kia ở trong gió khác

thường sinh động, đến cuối cùng, thế nhưng theo gió phiêu đi về một bên.

Thiếu niên kinh hô một tiếng, che miệng lại mắng vài câu, dùng sức quật xuống ngựa để chạy.Phi mã rất nhanh liền phóng đi

Đông Sinh bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ vỗ đầu, khó trách vừa mới rồi cảm thấy

người nọ có gì không thích hợp, thanh âm rất nhẹ, làn da trắng hồng,

ánh mắt rất sáng, rõ ràng chính là một tiểu cô nương cải nam trang.

Đông Sinh lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói “ Nữ tử và tiểu nhân đúng là khó

sống cùng”, cô nương hung hãn như vậy không biết là con cái nhà ai.

Hắn nhặt lên hồ lô đã bị văng xa kia, hắn nhìn và cảm thán, tiếc cho

một cái hồ lô tốt, liền như vậy đã không dung được. Bất quá, Đông Sinh

không bỏ đi, dùng cổ tay áo xoa xoa lớp bụi bên ngoài, bỏ vào gánh nặng.

Chặt ra thành hai nửa, còn có thể làm lưỡng thủy biều đâu.

Hoàng hôn theo doc bờ sông, hai con tuấn mã chạy như bay.

Chỉ nghe giọng một tiểu cô nương hỏi: “Tiểu thư, chúng ta có nên nghe

theo lời của thư sinh kia không, sớm tìm một chổ nghỉ ngơi, vạn nhất

trời tối gặp phải thổ phỉ, thì thật không tốt a.”

Giọng nói của một cô nương xinh đẹp khác trả lời: “Không được, ngày mai

chính là sinh nhật của Cố đại ca, đêm nay ta nhất định phải đuổi tới lộ thành, cho huynh ấy một một niềm vui bất ngờ.”

”Cố tướng quân nếu nhìn thấy tiểu thư, nhất định là rất vui!”

”Đó là đương nhiên. Ai nha —— Khốn kiếp thật kẻ nào lại để tảng đá ở giữa đường thế kia—— “

...

Tần Châu Ngọc, thiên kim Hầu phủ tại kinh thành. Tần lão Hầu gia liên

tục sinh bốn người con trai, năm gần năm mươi rốt cục được ôm một cái

khuê nữ, tự nhiên sủng lên tận trời. Tại kinh thành từ hoàng thân quốc

thích, cho tới bố y dân chúng, đều biết đến sự điêu ngoa bốc đồng của

thiên kim Tần hầu phủ, hôm nay đánh công tử nhà này, ngày mai đập phá

cửa hàng nhà kia, tất thảy đều là chuyện hết sức bình thường.

Điều kỳ quái nhất là, vị Tần tiểu thư này thế nhưng còn dám gây chuyện

với đương kim công chúa của hoàng thượng đương triều, đơn giản là vị

tiểu công chúa kia thầm yêu thích vị thanh mai trúc mã nhiều người mơ

ước của ác thiên kim là Cố tướng quân.

Chuyện này làm ầm ỉ một hồi cuối cùng là đến tai Thánh Thượng, tiểu công chúa cũng là một tiểu bảo bối của ngài, nhưng là vì được lão Hầu gia

cùng bốn vị tướng quân của Hầu phủ cực lực che chở, hơn nữa Cố tướng

quân lại là người rất có thế lực, chuyện này cuối cùng cũng không thể

giải quyết đến đâu. Từ đấy về sau, Tần Châu Ngọc càng thêm không có điều gì phải sợ hãi, cơ hồ trở thành đệ nhất bá vương tại kinh thành.

Cái gọi là rồng chết tại nơi nước cạn, lật thuyền trong mương, Tần Châu Ngọc nằm mơ đều không thể tưởng được chính mình hội chiết ở trong tay

hai tên uyên ương đạo phỉ.

Dân chúng tại kinh thành nếu biết được tin tức thiên kim ác bá của Hầu

phủ bị thổ phỉ gϊếŧ chết, không biết sẽ có bao nhiêu người vui sướиɠ

đây.

Chỉ có người trên dưới Hầu phủ bao trùm một không khí ảm đạm lo lắng không yên.