Đây là một nhân loại khoác áo choàng, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, khuôn mặt đầy sương gió, trong tay cầm một cây pháp trượng tinh xảo, trên người phát ra ma lực mênh mông mạnh mẽ, đây là một pháp sư.
Pháp sư phát hiện Ange trong hố lập tức ngạc nhiên hô lên một tiếng: “Một bộ xương khô? Sao lại chạy đến sườn núi này? À, xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi có thể tránh gió ở đây không?”
Pháp sư nhân loại này chỉ thuận miệng hỏi, mọi người đều biết, bộ xương khô cần phải đạt tới cấp bậc Hoàng Kim mơi có được trí tuệ, bộ xương khô bình thường chỉ hành động theo bản năng, khi phát hiện có uy hϊếp sẽ tấn công, không chừng bộ xương khô trước mắt sẽ lập tức lao về phía hắn.
Nhưng dám đi lại ở Vùng Đất Tử Vong, pháp sư nhân loại sẽ không để một bộ xương khô nho nhỏ vào mắt, hắn cởi mũ xuống rồi vẫy tay ra bên ngoài.
Một cái đầu cực kỳ to chui vào trong hố, lập tức lấp đầy không gian còn sót lại trong hố, đây là một bộ xương ngựa, trong hốc mắt trống rỗng lập loè ngọn lửa linh hồn màu xanh.
Hố không lớn, chứa một bộ xương khô, một nhân loại, còn có một cái đầu xương ngựa, ngay cả không gian để xoay người cũng không có. Ange co người đến con đường nối với hố bên kia, nhường ra không gian cho hai người.
Khi gió An Tức thổi, vì sao lại có một pháp sư nhân loại xuất hiện ở đây? Gió An Tức không có ảnh hưởng gì đến hắn à? Cho dù không ảnh hưởng vậy thì sao bộ xương ngựa của hắn có thể chống đỡ được chứ?
Ange nhanh chóng biết đáp án.
Đầu tiên, pháp sư nhân loại tò mò nhìn hắn, sau khi xác nhận bộ xương khô này không muốn tấn công mình mới duỗi tay đặt lên đầu bộ xương ngựa. Chỉ thấy trên bàn tay của hắn hiện lên từng sợi khói đen, bắt đầu chui vào hốc mắt, lỗ mũi và những nơi khác trên người bộ xương ngựa.
Nơi khói đen đi qua, màu sắc của bộ xương ngựa sẽ chậm rãi nhạt đi. Lúc này Ange mới chú ý tới, xương của bộ xương ngựa đã bị ăn mòn bởi gió An Tức, bên ngoài có dấu vết mục nát.
Gió An Tức có một loại cơ chế rất kỳ lạ, nếu bộ xương này có linh hồn, vậy thì gió An Tức sẽ tạo thành ăn mòn với nó, nhưng nếu nó chỉ là một bộ xương không có linh hồn, vậy thì gió An Tức sẽ bảo vệ nó, làm chậm lại tốc độ thối rữa của nó, thậm chí còn sẽ nuôi dưỡng ra ngọn lửa linh hồn, giục sinh nó thành một bộ xương khô.
Bộ xương ngựa có ngọn lửa linh hồn nên xương bị ăn mòn, nhưng dấu vết bị ăn mòn này lại biến mất dưới làn khói đen kia.
Ange đã hiểu vì sao bộ xương ngựa này có thể di chuyển trong gió An Tức, hoá ra là pháp sư nhân loạn không ngừng trị liệu cho nó.
Nhưng đây là chuyện cực kỳ tốn pháp lực, sau khi khói đen bao phủ đầu bộ xương ngựa, pháp sư nhân loại mới nghĩ ra thứ gì đó, hắn vỗ vào trán ảo não nói: “Ta đúng là ngốc.”
Pháp sư nhân loại vươn tay ra vặn đầu bộ xương ngựa xuống, ngọn lửa linh hồn của những bộ xương đều ở trên đầu. Sau khi tháo đầu xuống, khung xương của bộ xương ngựa ở bên ngoài cũng mất đi ngọn lửa linh hồn, gió An Tức sẽ không tổn thương nó.
Pháp sư nhân loại ôm đầu bộ xương ngựa rồi mỉm cười với Ange: “Lên đường quên mất thời gian, may mà có cái hố này của ngươi, nếu không chúng ta sẽ bị cơn gió kia thổi chết ở đây mất. Đúng rồi, tại sao ngươi lại chạy tới sườn núi này? Đây không phải là lãnh địa của bộ xương khô các ngươi, đâu đâu cũng là đá vụn, không dễ đào hố.”
Hốc mắt trống rỗng của Ange nhìn pháp sư, hắn không nói gì, nơi này không phải là lãnh địa của bộ xương khô à?
Hình như đúng là vậy, sau khi tới đây, hắn không gặp được bộ xương khô nào, cương thi nhỏ cũng phải xuống đất bằng dưới sườn núi mới có thể tìm thấy những bộ xương khô khác.
Pháp sư nhìn dáng vẻ ngơ ngác của hắn bèn bật cười: “Đừng để ý, ngốc lâu ở nơi hoang tàn vắng vẻ nên không có người nói chuyện cùng, năng lực ngôn ngữ cũng thoái hoá. Cho nên dù gặp ai ta cũng sẽ thử tâm sự với nó.”
Mặc kệ Ange có phản ứng gì, pháp sư vẫn tiếp tục nói như đang nói với chính mình:
“Con đường này càng ngày càng khó đi, ngươi biết trước kia tên của con đường này là gì không? Con Đường Hoàng Kim, Con Đường Lương Cốc, Con Đường Tơ Lụa, trước kia, mảnh đất phía trước chính là trạm chung chuyển với thế giới đế quốc Bất Tử, bây giờ đã trở thành địa bàn của những bộ xương khô các ngươi.”
“Sau khi đế quốc Bất Tử biến mất, việc làm ăn trên con đường này cũng càng ngày càng khó khăn. Ta đọc ghi chép trong lịch sử, trên đường tuỳ tiện mở một cửa hàng nhỏ cũng có thể kiếm đầy bồn đầy chén, đâu giống như bây giờ, bôn ba hơn nửa tháng cũng chưa chắc có thể kiếm được đồ ăn đủ trong hai tháng. Thật hâm mộ ngươi, không cần ăn không cần uống, cũng chỉ có những sinh vật bất tử như các ngươi mới có thể ở lại chỗ này.”
“Nếu có thể mở thông đạo truyền tống ra thì tốt rồi, lương thực ở đế quốc Bất Tử có thể bán tới đây, đồ ở đây cũng có thể bán qua đó, mọi người đều có thể phát tài. Đúng rồi, sinh vật bất tử các ngươi không cần ăn, vì sao lại trồng nhiều lương thực như vậy?”
“Haiz, ta lại choáng váng rồi, không phải tất cả sinh vật bất tử đều thuộc về đế quốc Bất Tử, gần nghìn năm rồi, những bộ xương khô thuộc về đế quốc Bất Tử chắc cũng đều chết rồi.”
Pháp sư chỉ coi Ange là một hốc cây, không cần hắn trả lời, chỉ ngồi đó lải nhải, những thứ khác Ange nghe không hiểu, nhưng hắn lại hiểu hai đoạn ngắn cuối cùng này.
Sinh vật bất tử không cần ăn, vậy vì sao lại trồng nhiều lương thực như vậy? Bởi vì số lương thực đó đều là do bộ xương khô trồng rau như Ange trồng.
Cuối cùng, pháp sư thở dài: “Thành phố ngầm lại gặp chuyện, nếu không tìm thấy nơi có lương thực mới, chỉ sợ sẽ có một nhóm người chết vì đói, hy vọng lần này có thể mở ra thông đạo truyền tống, hy vọng đế quốc Bất Tử vẫn còn.”
Pháp sư cầu nguyện xong rồi nhìn thoáng quá Ange yên lặng ngồi đó, cười tự giễu, kéo mũ lên chậm rãi đi vào giấc ngủ.