Chương 6: Cương Thi Nhỏ

Tiếc là, ngay cả bộ xương khô khô cốt và bạch cốt đều bị Ange doạ chạy, huống hồ nó chỉ là một cương thi nhỏ mới ra đời. Sau đó, nó nhanh chóng bị Ange lột sạch.

Thứ Ange lột xuống chính là vật phẩm thuộc về nhân loại, một cái túi da, một ấm nước trống không, một thanh kiếm dài. Trong túi có một tấm bản đồ, mấy miếng ngân tệ, không có thứ gì có thể chứng minh thân phận của nó.

Nói cách khác, vì sao nhân loại này lại tới đây? Làm thế nào để khởi động Truyền Tống Trận có thể sẽ mãi trở thành một bí ẩn. Nếu Ange không biết cách sử dụng trang sức ma pháp trên làn da, thì có thể hắn sẽ vĩnh viễn không về được nữa.

Agne nhìn rất nhiều vết gồ ghề lồi lõm trên xương đều đã trở nên trơn nhẵn, hắn cảm thấy hình như… Không về được cũng không phải là chuyện xấu.

Bởi vì gió An Tức nên Ange quyết định định cư ở mảnh đất hoang vu này, mỗi ngày tắm mình trong làn gió An Tức, liên tục lớn mạnh linh hồn của mình.

Con cương thi nhỏ kia cũng dần dần quen thuộc với Ange. Lúc ban đầu, Ange kéo nó đi làm nó sợ tới mức chết khϊếp, cho rằng mình sẽ bị ăn thịt, không ngờ sau khi bị lột sạch thì Ange không thèm quan tâm đến nó nữa.

Con cương thi nhỏ may mắn tìm được đường sống mờ mịt lang thang khắp nơi, cho đến khi bị gió An Tức thổi bay.

Cương thi mới sinh ra như nó sao có thể chịu được sự sắc bén của gió An Tức, nó ô ô cào mặt đất như muốn đào một cái hố chui vào. Nhưng dựa theo tốc độ đào của nó, hố còn chưa đào xong thì chắc linh hồn đã tan biến rồi.

May nà hố của Ange cách chỗ nó không xa, hắn bèn đi ra ngoài, chịu đựng con gió kéo nó vào trong hố.



Trong mắt cương thi nhỏ, Ange thật sự quá mạnh, ngồi xổm trong cùng một cái hố làm nó cảm thấy bên trong tràn ngập áp bách, sợ tới mức muốn bò ra bên ngoài. Nhưng vừa ló đầu ra đã bị làn gió lạnh lẽo thổi phải rụt về. Cuối cùng, nó chỉ có thể run bần bật ôm đầu tránh ở nơi xa nhất trong hố.

Ange cũng không quan tâm đến nó mà chỉ lo duỗi tay ra dẫn đường hơi thở lạnh lẽo kia. Chờ sau khi trời sáng, gió An Tức cũng ngừng thổi, cương thi nhỏ đã gấp không chờ nổi bò ra ngoài.

Lần này, nó quyết định rời khỏi cái nơi đáng sợ này, nhưng vừa mới đi được ba mươi mét đã bị một bộ xương khô đuổi về.

Phạm vi ba mươi mét này đã trở thành lãnh địa của Ange, cương thi nhỏ ở trong đó Ange sẽ không quản nó. Nhưng một khi nó rời khỏi phạm vi này, linh hồn mới sinh chính là đồ ăn ngon miệng nhất, ai cũng có thể bắt nạt.

Sau khi bị những bộ xương khô khác đuổi theo vài lần, cương thi nhỏ nhận ra những nơi khác còn đáng sợ hơn cả nơi này.

Chạng vạng, cương thi nhỏ không có năng lực đào hố bị gió An Tức thổi bay nơm nớp lo sợ quay về hố của Ange.

Nó rướn cổ nhìn Ange, thấy Ange không để ý đến mình bèn chui vào một chút. Thấy hắn vẫn không để ý lại chui vào thêm một chút, vẫn luôn chui đến cái góc hôm qua của mình, ngay cả tư thế ôm đầu cũng giống như ngày hôm qua, chỉ là không còn run bần bật nữa.

Buổi sáng ngày hôm sâu, nó lại gấp không chờ nổi bò ra ngoài. Nhưng tới chạng vạng, gió An Tức chưa đến đã bò vào trong hố. Nó cũng không ôm đầu nữa mà bắt đầu quan sát Ange, thậm chí học theo hắn vươn tay ra bên ngoài.

Đương nhiên là hành động lỗ mãng này làm linh hồn của nó bị làn gió lạnh lẽo này quật cho một trận.