Thiên Sứ khô lâu vẫn là bộ dạng nhìn thấy ai cũng muốn đánh nhau, Nãi Cách Lý Tư nói nó rất có thể là Chiến Thiên Sứ, cho nên mới có ý chí chiến đấu mới tràn ngập như vậy, so với tiểu cương thi còn lỗ mãng hơn nhiều
Nhưng mà có lẽ là nhận được lực lượng từ chỗ An Cách, cho nên lúc nó nhìn thấy An Cách sẽ rất ngoan ngoãn, đánh nhau với tiểu cương thi bị thương, lúc nhìn thấy An Cách còn có thể cọ cọ chạy tới, bày vết thương của mình ra cho An Cách xem.
An Cách sẽ thực hiện một lần thuật Tịnh Hóa để hồi phục cho nó.
Trong hồi huyên náo như vậy, Lệ Sa đã đưa An Na và Lam trở lại.
"Cái này... Cái này, có nhiều rêu phát sáng như vậy? Cái này... Nhiều nấm thánh như thế? Cái này... Mấy người này là Ngưu Đầu Nhân? Ngưu Đầu Nhân không phải chỉ tin đồ đằng tổ tiên thôi sao? Tại sao vào đền thờ. Bọn họ không phản bội tổ tiên đấy chứ?" Bộ dạng của An Na như tiểu cô nương chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài, không ngừng nhỏ giọng kinh hô.
Lệ Sa rất thích tiểu cô nương ngây thơ thông minh này, mỉm cười chỉ vào bộ khô lâu đầu trâu nói: "Đó là tổ tiên của bọn họ, đương nhiên, họ xuất hiện ở đây chủ yếu vẫn là được bao ăn bao ở."
Đúng lúc này, Lam không biết nhìn thấy gì, giận dữ mắng: "Đáng giận, các ngươi lại nhốt một tiểu cô nương? Ta đúng là thật sai lầm khi tin ngươi mà."
Sau khi giận dữ mắng chửi, chân của Lam khẽ điểm, toàn bộ thân thể bắn ra ngoài, vừa mới lao vào phạm vi thần điện, đã nghe được một tiếng linh hồn gào thét.
Một Bạch Ngân khô lâu từ xa chạy tới, cầm chổi đánh về phía Lam, chổi vừa đánh tới, Lam ở trong không trung bị bắn ra xoay người, chật vật quay cuồng lui về.
Chổi không đυ.ng trúng người, sau khi rơi xuống đất, Bạch Ngân khô lâu lại cầm cây chổi quét một lúc, phía trước chổi bốc khói đen, chậm rãi biến thành lưỡi đao.
Hốc mắt Bạch Ngân khô lâu nhìn không ra cảm xúc, chỉ là đờ đẫn rơi vào trên người Lam, không ai hoài nghi Lam lại dám xông vào, đao phong kia có thể bổ xuống hay không.
Bình thường có người ra vào thần điện, Bạch Ngân khô lâu cũng không có phản ứng, chỉ biết yên lặng quét sân, nhưng chỉ cần có địch ý xâm nhập hoặc làm loạn, là có thể nhìn thấy phản ứng hung dữ của nó.
"Ngươi điên à? Đừng làm bậy, đó là thủ vệ thần điện, Phỉ Lâm cũng không kiềm chế được, còn có, cái gì mà nhốt..." Khi nói đến đây, Lệ Sa cũng lao vào theo hướng Lam, nhìn thấy Thiên Sứ khô lâu, nó ở trong thần điện xám xịt, trắng nõn tựa như một tiểu thiên sứ biết phát sáng...
Phải biết là, cương thi khô lâu đều không có khái niệm mặc y phục, cho nên Thiên Sứ khô lâu cũng trần trụi bị nhốt ở nơi đó, hai mắt thờ thẫn, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, khó trách Lam chỉ liếc mắt một cái đã nói bọn họ nhốt tiểu cô nương, hình ảnh này đặt ở trước mặt ai cũng sẽ bị hiểu lầm.
Lệ Sa có chút hoảng hốt, không thể nào, mình chỉ rời đi chưa tới mười ngày, vậy mà lại xảy ra chuyện ác liệt như vậy? Ngô chủ An Cách chẳng lẽ là một khô lâu tà ác?
Lệ Sa cẩn thận bước vào phạm vi thần điện, bình thường thần điện không có hàng rào, nhưng nó vẫn có đường phân rất rõ ràng, chỉ cần Bạch Ngân khô lâu tức giận, hàng rào sẽ dâng lên, bình thường hàng rào ẩn dưới lòng đất, chính là ranh giới của thần điện.
Lệ Sa bước một chân vào, thấy Bạch Ngân khô lâu không có phản ứng gì, lúc này mới bước chân thứ hai vào, vừa cảnh giác Bạch Ngân khô lâu, vừa bước nhanh về phía Thiên Sứ khô lâu.
Lực chú ý của nàng ta đều ở trên người Bạch Ngân khô lâu, cho nên lúc tới gần cũng không chú ý tới cánh chim phía sau Thiên Sứ khô lâu.
Nhìn nàng ta tới gần, Thiên Sứ khô lâu ngơ ngác nghiêng đầu, thân thể lại nghiên về phía trước, cứ như một vòng cung súc thế, khi Lệ Sa vừa bước vào phạm vi công kích của nó, cánh chim mở ra, cả người nhào tới.
"Này, ngươi đang làm gì vậy, đôi cánh? Điểu Nhân? Ôi...." Lệ Sa bị đánh cho tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi lui ra.
Nhìn Thiên Sứ khô lâu bị dây thừng trói cổ còn muốn dùng chân đạp người, Lệ Sa bật cười: "Ta biết tại sao ngươi lại bị trói rồi, hóa ra là Chiến Điểu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có Chiến Thiên Sứ ở đây?"
An Na cẩn thận lẻn vào, đánh giá Thiên Sứ khô lâu, nói: "Đây không phải Chiến Thiên Sứ, nó không có khí tức thần thánh."
Lam bị Bạch Ngân khô lâu nhìn chằm chằm, không thể lẻn vào, vội vàng hét lên từ bên ngoài: "Cho dù là cái gì, mặc y phục vào cho nàng ta trước."
"À à." An Na luống cuống tay chân xoa xoa một chiếc nhẫn trên tay, sau đó lật tay, một bộ y phục màu trắng xuất hiện trong tay nàng ta, vậy mà là nhẫn trữ vật.