Chương 42: Lão Vu Bà (1)

Đây thật ra là hợp lý, bởi vì có một số Vu Yêu dùng phương pháp bình thường quả thật không gϊếŧ chết được, bởi vì bọn họ sẽ luyện chế mệnh tráp.

Luyện chế trái tim của mình thành mệnh tráp, đặt ở trong bình chứa đặc biệt, giấu ở nơi an toàn, mà vị trí ở trái tim thay thế bằng ngọn lửa linh hồn, như vậy, cho dù bản thân có bị gϊếŧ chết, cũng có thể thông qua mệnh tráp để sống lại.

Đối với loại Vu Yêu này, giáo hội cũng đã phát minh ra phương pháp tương ứng, trước tiên dùng vải thánh bao bọc thi thể lại, sau đó dùng lửa để thiêu đốt, ngay cả thân thể chứa linh hồn cũng sẽ bị thiêu hủy cùng, cứ như vậy, Vu Yêu mượn mệnh tráp để trùng sinh sẽ mất đi tất cả trí nhớ, hơn nữa trên thân thể sẽ để lại lạc ấn trùng sinh cũng không có cách nào xóa đi.

Bóng đen chính là một Vu Yêu sau khi được tịnh hóa sống lại, nhưng nàng ta đã mất đi ký ức trước khi sống lại, không nhớ rõ mình là ai, không nhớ rõ mình chết như thế nào, chỉ nhìn thấy một chữ trên huy chương khắc trên mệnh tráp –––Lam, cho nên hiện tại nàng ta gọi là Lam.

Lam đến bên cạnh cái bàn rồi nhanh chóng tìm thấy một cái tên trên bản đồ: "Ở đây, Dung Hà."

"Đúng, ngay tại Dung Hà, khu xung quanh cũng chỉ có nơi này mới có dung nham, là hoàn cảnh mà ác ma kia thích nhất." An Na nói.

Lam gật đầu: "Có lý, nhưng tất cả đều là suy đoán, ngươi không có chứng cứ chứng minh suy đoán của mình là thật."

An Na cười lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lam: "Ta đã phái người đi điều tra rồi, trên con đường dẫn đến Dung Hà thực sự phát hiện dấu chân ác ma, khoảng thời gian kia thật sự có ác ma đi qua gần đó.

Lam trầm mặc một lúc, không nhịn được cảm thán: "Ngươi thật là lợi hại, ngươi thật sự là tìm được tung tích của hắn ta."

"Đương nhiên." An Na đắc ý nhướng mày, nói: "Chính vì cái này cho nên ta mới suy đoán ra hắn ta là ác ma Dung Nham, từ đó phán đoán hắn cần dung nham để khôi phục lực lượng, chỉ cần biết khoảng thời gian nghỉ ngơi của hắn ta, lại chú ý đến những nơi có dung nham, luôn có cơ hội để bắn hắn ta lại."

"Vậy phải nhanh lên, hắn lại phóng thêm mấy trận hỏa hoạn, lương thực sang năm của chúng ta sẽ có lỗ hổng rất lớn, sẽ có rất nhiều người chết đói." Lam nói.

"Yên tâm đi, ta đã thông qua truyền tống trận liên hệ với thế giới loài người, lương thực nơi bọn họ thu hoạch bội thu, chỉ cần giá cả phải chăng, bọn họ có thể dùng truyền tống trận cỡ lớn đưa đến, một lần đưa mấy chục tấn lương thực tới đây."



Lam lại lắc đầu: "Chi phí quá lớn, chỉ riêng việc mở trạm trung chuyển cỡ lớn cần hơn mười viên ma tinh, nơi này chúng ta không có truyền tống trận cỡ lớn tương ứng, trạm trung chuyển thế giới ở nơi này đã sớm không có cách nào mở ra, nếu không hơn mười viên ma tinh là đủ rồi, nhưng đưa một chiều cũng đã cần hơn trăm viên ma tinh, cho dù có gom góp hết những thứ đáng giá của Hàn Băng thành chúng ta, cũng không đổi được nhiều ma tinh như vậy.

An Na điên cuồng gãi da đầu, bực bội nói: "Vậy có thể làm gì?? Chờ chết đói sao? Vu Yêu thành cũng thiếu lương thực, khoảng thời gian trước bọn họ còn phái người đến cầu mua lương thực, bị ta từ chối, nếu như bọn họ nhiều lương thực có thể ủng hộ chúng ta một chút cũng tốt."

Ngay khi An Na bực bội gãi đầu, Người lính đến thông báo: "Báo cáo công chúa điện hạ, Lệ Sa - Áo Cổ Tư Địa Hạ thành cầu kiến."

"Lệ Sa - Áo Cổ Tư? Ai vậy? Không phải trước đây đều là Ngãi Tư Khắc tới sao? Lần này sao lại đổi người mới?" An Na buồn bực thì thào nói.

Hai mắt của Lam lại lóe ra tinh quang: "Đây cũng không phải là người mới, vị này mới là chủ nhân thật sự của Địa Hạ thành, lão vu bà này mấy trăm năm không xuất hiện, ta còn tưởng đã chết rồi, đi gặp đi, lão Vu Yêu này cũng không đơn giản."

"Chủ nhân thật sự của Địa Hạ thành? Thành chủ không phải là Phi Lâm các hạ sao?" Sự tò mò của An Na được gợi lên, vội vàng sửa sang trang điểm và chỉnh trang quần áo lại, chuẩn bị đi gặp mặt.

"Phỉ Lâm sợ lão bà, đây là lão bà của hắn ta."

Chờ các nàng đi tới phòng tiếp khách, trong phòng chỉ có một vị thiếu phụ mặc váy lụa đen, làn da trắng nõn thân thể đẫy đà dựa vào nơi đó, cũng không có "lão vu bà" như Lam miêu tả.

Sự chú ý của Lam cũng không dừng lại ở trên người vị thiếu phụ váy lụa đen kia, mà nhìn về phía cửa phòng khách, không chút khách sáo hỏi: "Lão vu bà Áo Cổ Tư của các ngươi đâu?"

Thiếu phụ váy lụa đen quay đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười thờ ơ, lười biếng nói: "Ý ngươi là lão vu bà Áo Cổ Tư ta đây sao?"

Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Lam hoảng sợ chuyển ánh mắt đến trên mặt thiếu phụ váy lụa đen, mày nhíu lại.