Thần uy yếu thì thôi đi, hắn ta còn có thần cách, không phải sao, Bất Tử quân vương coi trọng hắn ta, phong ấn hắn ta vào trong Hoàng Đồng thư. Mà những tín đồ cặn bã kia của hắn ta cũng không hề nghĩ cách đến giải cứu hắn ta.
Hoàng Đồng Long đang hối hận, An Cách đã đeo mũ rơm lên, biến thành hình người, chỉ có như vậy hắn mới có thể phát ra âm thanh để nói chuyện: “Xảy ra chuyện gì? Bọn chúng đuổi theo ngươi?”
Nhìn thấy An Cách khẽ đội mũ lên đã biến thành hình người, đôi mắt của cậu bé trợn tròn, đây không phải là thần tích sao? Nếu coi việc rửa tay trong chảo dầu là một thần tích, thì biến thành người sống chính là thần tích trong thần tích, trong nháy mắt, tín niệm của cậu bé lại kiên định thêm mấy phần.
“Dịch bệnh, phong tỏa, rời khỏi nhà, gϊếŧ, muội muội bị bệnh, không cứu, chết, liều một phen.” Vốn còn tưởng rằng An Cách nói chuyện không lưu loát lắm rồi, không ngờ cậu bé còn nói chuyện không lưu loát hơn, nói từng từ từng từ một.
Nhưng mà cách nói chuyện quen thuộc này lại vừa đúng thích hợp với An Cách, nghe xong hắn đã hiểu ngay: “Bệnh dịch? Bệnh kiết lỵ? Như thế này?” Vừa nói vừa chỉ tay vào tiểu nữ hài.
Phong tỏa đột nhiên xuất hiện, An Cách chỉ thấy tín đồ không còn tới nữa trong vòng một đêm, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra.
“Vâng, rất nhiều người chết, cách ly, khô lâu đưa thức ăn, nhưng không trị liệu.” Cậu bé nói.
Thật ra không phải là không chữa trị, chỉ là quá ít pháp sư trị liệu, dân nghèo giống như bọn hắn sẽ không nhận được cứu chữa, có bệnh chỉ có thể chịu đựng, vượt qua được đã là cực kì may mắn, chịu đựng không nổi thì chết ở trong nhà.
“Rất nhiều người chết?” Nghĩ nghĩ, An Cách hỏi: “Khô lâu có thể ra ngoài?”
“Rất nhiều, khô lâu có thể, không nhiễm bệnh.” Cậu bé trả lời.
An Cách lấy ra một cái đĩa, đổ đầy nước sạch, thi triển mấy lần thuật Tịnh Hóa xuống dưới, sau đó ôm đĩa chuẩn bị rời khỏi thần điện.
“Đi đâu?” Nại Cách Lý Tư không nhịn được hỏi.
“Đưa cho Ngưu Đầu Nhân.” An Cách trả lời.
“À, là gia đình tín niệm rất thành kính, đi xem một chút đi, nhưng mà ngươi không nên hỏi thử xem cuồng tín đồ của ngươi tên là gì sao?” Nại Cách Lý Tư thật sự khâm phục An Cách, đây chính là cuồng tín đồ, ngay cả tên cũng không hỏi, sau này sau bảo hắn như thế nào?
An Cách hỏi tên của cậu bé, cậu bé kích động trả lời: “Âu Khắc.”
Mang theo nước đã được tịnh hóa đến nhà của Ngưu Đầu Nhân, cả nhà Ngưu Đầu Nhân đã sớm nằm ở trên giường, nôn mửa liên tục cho đến khi mất nước mà hấp hối. Dân nghèo như Ngưu Đầu Nhân nghèo đến nỗi ăn rêu xanh, hoàn toàn không cần suy nghĩ tất nhiên sẽ trúng chiêu.
Sau khi uống một chén nước tịnh hóa vào bụng, cả nhà Ngưu Đầu Nhân có sức sống ngoan cường lập tức khỏe mạnh trở lại. Người một nhà nắm lấy An Cách bái lạy một hồi, đây là phương thức cảm tạ duy nhất mà bọn hắn có thể nghĩ ra.
Hồn diễm tuôn ra từ trên người bọn họ, trực tiếp đi vào trong cơ thể của An Cách, vậy mà không cần Vong Linh Hỏa làm trung gian.
Sự thay đổi này hiển nhiên có liên quan đến ký hiệu trên ngọn lửa linh hồn, nhưng mà sự chú ý của An Cách đã bị những thứ khác thu hút.
Một chiếc đầu lâu động vật đeo bịt mắt trên vách tường, bên trên đầu lâu có hai cái sừng nhọn, không khác gì Ngưu Đầu Nhân nhưng chiếc sừng trâu này thô to hơn một chút, có thể thấy được đây có lẽ là tiên tổ của gia đình ngưu đại thẩm.
“Đúng vậy, đây chính là tằng tổ phụ của ta, Kéo Xe - Vó Sắt.” Cái tên tự nhiên giản dị biết bao.
Sự chú ý của An Cách đương nhiên không phải là đầu lâu, mà là ngọn lửa linh hồn bên trong, chiếc đầu lâu này đã sinh ra linh hồn, trở thành một khô lâu, chỉ tiếc là bị treo ở trên tường, bên cạnh cũng không có xương cốt có thể lắp ráp lại được, vì vậy chỉ có thể treo lên như vậy.
“Có linh hồn? Chẳng trách hốc mắt của nó lại bốc hỏa, cho nên tổ mẫu mới bịt mắt nó lại, vậy phải làm sao bây giờ? Đây chính là đầu lâu của tiên tổ, tiếp tục treo thì quá bất kính, hay là đặt vào thần điện đi.” Người một nhà bàn bạc một hồi, quyết định giao đầu lâu lại cho An Cách mang đến thần điện, tin rằng Bất Tử thần điện có thể xử lý ổn thỏa linh hồn trong đầu lâu hơn.
Cứ như vậy, An Cách không hiểu tại sao ôm về một cái đầu lâu trâu, quay lại thần điện thì phát hiện, Phỉ Lâm đã ở đây đợi rất lâu, đang sốt ruột đi đi lại lại.