Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bộ Xương Khô Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 30: Cuồng Tín Đồ (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
An Cách bị sợi hồn diễm to lớn kia thu hút sự chú ý, nhìn thấy cậu bé sắp bị chém, hắn theo bản năng kêu một tiếng: “Gào.”

Hắn cũng không biết tại sao mình lại kêu ‘Gào’, có thể là vì tiểu cương thi kêu gào gào cả ngày làm ảnh hưởng đến hắn, hắn chỉ muốn ngăn cản hành động của khô lâu binh.

Tiếng động thông qua sóng linh hồn truyền ra ngoài, chấn động đến mức khô lâu binh đang muốn chém xuống toàn thân cứng đờ, hoảng sợ nhìn về phía An Cách ở bên này.

Một vị ngưng tụ linh hồn chi tâm, sắp chuyển hóa thành Hoàng Kim Khô Lâu Vương đang gào lên, đủ để dọa cho những khô lâu cấp thấp này tan ra thành từng mảnh.

Có một bóng dáng cũng không chậm hơn âm thanh đó bao nhiêu, kêu gào gào lao ra, hất văng đám khô lâu binh đang cứng đờ tại chỗ, nặng nề rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Dĩ nhiên kêu gào gào là tiểu cương thi, sau khi nó đánh bay khô lâu rơi xuống đất, lại muốn phóng tới những khô lâu ở phía sau, nhưng lại nghe thấy An Cách kêu ‘gào’ một tiếng, không cam lòng lui về.

An Cách hơi kinh ngạc nhìn nó, hắn xưa nay không biết, tốc độ của tiểu cương thi khi chạy lại nhanh như vậy, còn nhanh hơn so với cương thi bình thường, lại nhanh hơn nhiều so với khô lâu nữa, cũng nhanh hơn con người chạy nước rút trăm mét không ít.

An Cách biết nó tại sao lại có thể làm phiền Tro Cốt khô lâu, gϊếŧ nhiều thuộc hạ của đối thủ như vậy mà không bị thương, với tốc độ này của nó, không có thứ gì trên cánh đồng hoang có thể đuổi được nó.

Khô lâu bị vỡ nát chỉ còn lại một cánh tay, nó hoảng sợ nhìn An Cách, vừa lui về sau, vừa nhặt mảnh vỡ của mình lên, đầu tiên là một cánh tay khác, hai tay để chống đỡ, sau đó là một cái chân, rồi một cái chân khác, sau khi chắp vá xong hai cái đùi, nó không kịp đợi mà đứng lên, bỏ chạy thật nhanh.

Về phần đồng nghiệp của nó, sau khi An Cách kêu ‘gào’ một tiếng, đã rất không có nghĩa khí mà bỏ chạy.

“Được cứu rồi.” Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, trút hết sức lực cuối cùng không ôm nổi muội muội nữa, hai người lăn ra đất lẩm bẩm.

Tiểu nữ hài chắc là bị ngã đau, yếu ớt gào khóc, cậu bé vội vàng quỳ gối bước hai bước, đỡ muội muội dậy, nhìn trái phải một chút.



Ánh mắt của hắn rơi lên trên người của An Cách đầu tiên, rồi lại rơi xuống trên người tiểu cương thi, sau đó rơi xuống trên người Bạch Ngân khô lâu, nhưng mà cảm thấy không có người nào đáng tin cậy, cuối cùng khẽ cắn môi, vẫn cố chống đỡ ôm lấy muội muội đi đến trước tế đàn, liều mạng dập đầu.

Theo hắn hành lễ, từng sợi hồn diễm trào vào trong Vong Linh Hỏa giống như không cần tiền.

An Cách ngơ ngác nhìn hắn, mãi đến khi Nại Cách Lý Tư không nhìn được nữa, nói: “Cứu người đi, đứng đấy làm gì? Đây là cuồng tín đồ đó, không thể để cho hắn thất vọng, nếu không tất cả tín niệm cuồng nhiệt của hắn đều sẽ hóa thành oán hận với tín ngưỡng, Trụy Tín giả xuất hiện như vậy đó.”

An Cách nghiêng đầu: “Cứu như thế nào?” Hắn chỉ là một khô lâu trồng rau, đút người ăn hai miếng cơm còn suýt chút nữa làm người ta nghẹn chết, rõ ràng không phải tiểu nữ hài đang đói, hắn không biết phải cứu làm sao.

Nại Cách Lý Tư thở dài: “Gặp phải ngươi coi như ta bất hạnh.”

Sau khi gặp An Cách, Nại Cách Lý Tư đã phá vỡ quá nhiều quy tắc, đây đúng là do mình tự hủy sau khi bị phong ấn, nhưng quan trọng hơn cả chính là An Cách quá phiền phức, hắn sẽ luôn đi đến mặt trái mà ngươi kỳ vọng, nếu như ngươi mặc kệ, hắn thật sự có thể để chuyện đi vòng quanh theo hướng mà ngươi không hi vọng nhất.

Cuồng tín đồ, tại sao mình lại không gặp một ai cả? Cái tên số chó ngáp phải ruồi. Được rồi, không lo lắng chuyện này nữa, dù sao chính mình cũng bị phong ấn, không còn cần quy tắc để ràng buộc mình, để nó biến mất đi.

“Chỉ là bệnh kiết lỵ của ác ma mà thôi, khiến cho người nhiễm bệnh nôn mửa, mất nước mà chết, rất dễ chữa, ngươi biết chủ nhân của nơi này đúng không? Tìm hắn mượn một tên ma pháp sư đến, không cần quá cao cấp, không phải học đồ là được.” Nại Cách Lý Tư nói.

“Ma pháp? Ta biết.” An Cách nói.

“Ngươi biết? Một khô lâu như ngươi biết ma pháp? Đừng nói đùa, tranh thủ thời gian đi tìm người đi.” Nại Cách Lý Tư cười nhạo, khô lâu biết ma pháp? Với tinh thần lực yếu ớt và tư duy không nếp nhăn như bọn chúng, lại biết ma pháp? Ngay cả một mạch ma pháp cũng không vẽ ra được.

“Ta biết bốn loại ma pháp, trời mưa, khai hoang, thụ phấn, xới đất.” An Cách vừa nói, vừa thi triển ‘trời mưa’, chỉ thấy bàn tay hắn mở ra, lòng bàn tay quay về phía một khu vực nhỏ, hội tụ nguyên tố, rất nhanh đã hóa thành giọt nước rơi xuống mặt đất tí ta tí tách, giống như một trận mưa nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »