Chương 29: Trồng Rêu Nhiều Tầng

Phỉ Lâm cẩn thận kiểm tra một hồi, kinh ngạc nói: “Thời gian tử vong có lẽ chỉ mới hai ngày, tại sao lại thối rữa thành như thế này? Linh hồn cũng không còn, có gì đó rất lạ.”

Nghe được lời của Phỉ Lâm, Lỵ Na cố nén buồn nôn quay đầu lại, quan sát một hồi rồi nói: “Đại nhân, ngươi có thể mổ bụng hắn ra không?”

Sau khi mổ bụng ra, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi: “Ác Ma Kết? Là những tên khốn kiếp Ác Ma cốc kia.”

Sự xuất hiện của Ác Ma cốc và dịch bệnh, khiến cả tòa Địa Hạ thành đều trở nên căng thẳng, tất cả sinh vật ở nhà cách ly, không ai được phép rời khỏi nhà của mình, chỉ có sinh vật bất tử mới có thể tự do hoạt động.

Điều này hiệu quả hơn nhiều so với xã hội loài người bình thường đối phó với bệnh dịch, dù sao sinh vật bất tử cũng sẽ không bị nhiễm bệnh dịch, có thể duy trì sự vận hành của xã hội.

An Cách phát hiện thần điện lại trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người bị cách ly ở nhà, không có tín đồ đến, Bất Tử thần điện lại khôi phục sự yên tĩnh như trước kia.

Bạch Ngân khô lâu vẫn đang quét đất như mọi khi, trong phạm vi của thần điện được nó quét dọn sạch sẽ, không một hạt bụi.

Điều thay đổi duy nhất, chính là từ sau khi An Cách ngưng tụ ra linh hồn chi tâm, Bạch Ngân khô lâu khi gặp phải An Cách đều sẽ dừng việc đang làm lại, cầm chổi đứng thẳng, cung kính cúi đầu xuống.

Khô lâu cương thi bình thường, gặp phải đồng loại có linh hồn mạnh hơn mình, đều sẽ bỏ chạy, chỉ khi khắc sâu quy tắc mới có biểu hiện như thế này.

An Cách thử kết nối với nó, nhưng chỉ có thể nhận được một vài câu trả lời rất đơn giản, ví dụ như ‘sạch sẽ’ ‘yên tĩnh’, các kiểu,.... Theo lẽ thường mà nói, Bạch Ngân khô lâu đã có được trí khôn nhất định, sẽ không thể nào kết nối được, và Bạch Ngân khô lâu chính là như vậy.

Không có ai đến, An Cách cũng không thèm quan tâm, hắn thích tình cảnh yên tĩnh như thế này hơn, bây giờ xung quanh thần điện đã có một vài sự thay đổi cực lớn, toàn bộ đều được An Cách trồng chằng chịt rêu phát quang.

Vốn dĩ hắn muốn trồng trong khu vực của thần điện, nhưng trồng xuống sẽ bị Bạch Ngân khô lâu quét dọn, không để được một đêm.

Vì được chăm sóc tốt, môi trường cũng thích hợp, rêu phát quang mọc lên rất nhanh, càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã đầy rẫy không gian xung quanh thần điện.



Sau khi phong tỏa, An Cách càng có nhiều thời gian đề chăm sóc cho rêu phát quang, tiếc là xung quanh thần điện có rất ít đất đai, số ít cũng chỉ tích tụ bụi bặm, thành phần phức tạp không có dinh dưỡng, không thể trồng lương thực xen kẽ nhau giống như đồng ruộng.

Nhưng mà cho dù như thế nào, rêu phát quang có thể phát triển, chỉ cần trồng được rêu phát quang là được rồi, dù sao cả nhà Ngưu Đầu Nhân ngay cả cỏ rêu cũng ăn, rêu phát quang cũng coi như là một loại lương thực đi.

Rêu phát quang không cần đất đai, cũng không cần ánh nắng, An Cách dứt khoát tìm những phiến đá đến, dựng lên từng tầng một, trồng ở giữa hai tầng.

Địa Hạ thành cái gì cũng thiếu, nhưng phiến đá lại cực kỳ nhiều, có vài khu vực còn là địa chất đá phiến, nhẹ nhàng đυ.c một cái cũng có một phiến đá đều đặn.

Dựng lên giá đỡ bảy tám tầng, ở giữa mỗi một tầng đều trồng rêu phát quang lên, chúng sẽ tự phát sáng, không cần ánh sáng cũng có thể sinh trưởng, chỉ cần duy trì độ ẩm thích hợp.

Bên trên những phiến đá này, An Cách lại trồng những loại cây phát triển nhanh nhất và lớn nhất được tuyển chọn đặc biệt.

Chọn giống và tạo giống là kỹ năng cơ bản nhất của trồng trọt, nếu như ngay cả điều này cũng không biết, thì An Cách cũng không thể nào gieo trồng trên ruộng cả ngàn năm, hạt giống đã sớm hư mất.

Ngay khi An Cách đang yên lặng gieo trồng rêu, tiếng bước chân dồn dập từ xa xa truyền tới, đi đầu là một cậu bé mười mấy tuổi, trong ngực ôm một tiểu nữ hài bốn năm tuổi, đi chân trần chạy như điên, bàn chân cũng không biết đã dẫm lên tảng đá sắc nhọn nào, đang chảy máu.

Nhưng mà cậu bé dường như không cảm thấy đau đớn, dùng hết toàn bộ sức lực chạy vội về phía thần điện, phía sau hắn có bốn năm khô lâu binh đang cầm vũ khí sắc bén trong tay đuổi sát theo, có thể đuổi kịp và chém ngã cậu bé bất kỳ lúc nào, bọn chúng nhận được mệnh lệnh là gϊếŧ chết những sinh vật chạy loạn khắp nơi.

Thần điện đã ở trong tầm mắt, trong mắt cậu bé lóe lên một tia hy vọng, lẩm bẩm nói: “Mau tới cứu muội muội của ta đi, thần Bất Tử.”

Theo lời của hắn, một sợi hồn diễm lớn hơn so với người bình thường ít nhất mười mấy lần bay vào tế đàn ở phía xa xa.

Nhưng mà chỉ có tín niệm là không thể nào thoát khỏi giới hạn của vật chất, khi bọn hắn đã sắp xông được vào khu vực của thần điện, khô lâu binh đuổi kịp tới, một đao chém về phía lưng cậu bé.