Chương 27: Đại Nhân Đừng Bị Mắc Lừa (1)

Dân chúng tranh nhau chen lấn không nghe thấy loại tiếng rít này, bọn hắn chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh có thể đóng băng linh hồn xuyên qua cơ thể, đại khái là giống như luồng gió lạnh, chỉ là mãnh liệt hơn gấp mấy chục lần.

Hầu hết mọi người đều cứng đờ cả người, run rẩy.

Theo tiếng rít của Bạch Ngân khô lâu, vốn dĩ thần điện không có tường rào, mặt đất lại mọc lên từng khúc xương trắng hợp lại thành một hàng rào, bao vây xung quanh phạm vi của thần điện.

Bị Bạch Ngân khô lâu rít một tiếng như vậy, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại, còn bị hàng rào xương trắng bao vây, mọi người dường như mới nhớ ra rằng, nơi này là Bất Tử thần điện, nơi thuộc về vong linh, không phải nơi có thể tùy tiện làm loạn.

Ngoan ngoãn xếp hàng, từng người đi đến trước tế đàn hành lễ, khi bọn hắn thành tâm thành ý thờ phụng bất tử, An Cách có thể cảm nhận được mình và tín đồ, mượn Vong Linh Hỏa làm cầu nối liên hệ với nhau, tạo thành một mạng lưới linh hồn.

Trong nháy mắt, An Cách thậm chí có thể nghe được một vài âm thanh trong nội tâm của đối phương, cảm giác này vô cùng thần kỳ.

Đa phần đều là ‘xin hãy ban thưởng thức ăn cho ta’, một số ít thì là ‘xin hãy cho ta bất tử mãi mãi’, thỉnh thoảng còn có ‘xin hãy gϊếŧ chết hồ ly tinh hàng xóm’, ‘hãy để An Tức phong biến mất’, .. vân vân... Chuyện này khiến An Cách phát hiện, nội tâm của chủng tộc có sinh mệnh rất phức tạp.

Ngoại trừ nghe được những tiếng lòng này, quan trọng nhất là An Cách chuyển hóa những nguyên lực tín ngưỡng này, điều đó khiến hắn có cảm giác như quay lại địa huyệt, không ngừng dẫn dắt năng lượng tụ hợp vào cơ thể của mình.

Hồn tinh chính là kết quả từ việc ngưng tụ năng lượng bởi linh hồn của sinh vật bất tử, bởi vì có thể chuyển hóa ngược, bổ sung vào linh hồn, sinh vật bất tử khác cũng có thể dùng, cho nên dựa trên cơ sở vật ngang giá, có thể làm một loại tiền tệ để lưu thông, chỉ cần là sinh vật bất tử, đều sẽ thừa nhận giá trị của nó.

Những năng lượng này tất nhiên cũng có thể bổ sung vào linh hồn của An Cách, trước đó bởi vì phải chuyển lương thực, nên An Cách không dám dùng linh tinh, hiện tại có thêm nhiều như vậy, tỉ lệ giữa lương thực và hồn tinh đã đạt đến 1 : 100, hắn có thể dùng thoải mái.

Năng lượng linh hồn tràn vào liên tục không ngừng, An Cách cảm thấy mình đang lớn mạnh một cách nhanh chóng.

Có đôi khi, thay đổi sẽ xảy ra bất ngờ như thế, ngọn lửa linh hồn đột nhiên co rút lại kịch liệt, tất cả diễm mang đều dung mãnh lao vào bên trong, hình thành một quả cầu giống như đang nhảy lên, co lại rồi phồng lên, một luồng năng lượng tinh thần thuần khiết trào ra xương cốt toàn thân.



Nại Cách Lý Tư chú ý tới tình huống của An Cách, kinh ngạc nói: “Linh hồn chi tâm? Ta đã nói linh hồn của ngươi quá chắc chắn, không giống như Tro Cốt khô lâu, hóa ra gần như là linh hồn chi tâm, không bao lâu nữa, xương cốt của ngươi sẽ chuyển hóa thành xương cốt hoàng kim, trở thành Hoàng Kim Khô Lâu Vương.”

Hoàng Kim Khô Lâu Vương sao? Có vẻ như rất lợi hại, lãnh chúa tạo ra mình, chính là một Hoàng Kim Khô Lâu Vương, có phải cũng có nghĩa rằng, mình cũng giống như lãnh chúa, có thể tạo ra khô lâu khác?

...

Lễ tế của Bất Tử thần điện cứ như vậy trở nên bình thường hóa, tín đồ thành kính có thể kính dâng lên hồn diễm, đều có thể nhận được một cân lương thực, có thể tới mỗi ngày, An Cách đã chuyển tới khoảng mười tấn, đại khái là 20 ngàn cân lương thực, đủ cho thần điện tiêu thụ trong một khoảng thời gian.

Cũng không phải ai cũng đều thành kính, cũng không phải ai cũng thật lòng tin tưởng bất tử, trong 200 người, có khoảng một trăm người có thể kính dâng ra hồn diễm, những người có tín niệm không kiên định đều không tới vào lần sau.

Sau một vòng tuyển chọn, tín đồ cố định chỉ có khoảng hai trăm người, đây đã là một số lượng không hề tệ, dù sao tổng nhân khẩu của Địa Hạ thành cũng mới có khoảng năm ngàn, còn phải loại trừ một vài đoàn thể và chủng tộc có tín ngưỡng của riêng mình, còn có một phần sinh vật bất tử, tổng lại càng ít hơn.

Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Bất Tử thần điện, ban quản lý của Địa Hạ thành có cuộc tranh luận vô cùng gay gắt, Mị Ma Lỵ Na thậm chí còn đề nghị ngăn cản tín đồ đến thăm viếng, để tránh gây ra bất ổn.

Nhưng mà vừa nói ra đề nghị này, đã bị Ngải Tư Khắc tức giận mắng: “Ngươi điên hả? Ta cũng là tín đồ bất tử, có phải ngươi cũng muốn cấm ta luôn không?”

Ngải Tử Khắc dù sao cũng là pháp sư vong linh, có pháp sư vong linh nào mà không tin bất tử không?

Lỵ Na hơi căng thẳng trong lòng một chút, vậy mà lại quên mất điều này, nghiêm trọng hơn chính là, nàng còn quên mất thân phận của thành chủ, thành chủ dù sao cũng là một vị lão Vu Yêu, bản thân cũng chính là một thành viên ‘bất tử’.

Ở trên địa bàn của Vu Yêu lại đề nghị đóng cửa Bất Tử thần điện, Lỵ Na cảm thấy mình chắc chắn bị điên rồi mới có đề nghị như vậy.

Phỉ Lâm biết nàng không cố ý, trấn an nói: “Chẳng qua Lỵ Na có ý tốt, sợ rằng đột nhiên xuất hiện thêm một yếu tố làm mất trật tự, phá hỏng sự ổn định hiện tại.”