Nhìn xem không gian trở về hình dáng ban đầu, An Cách nghiêng nghiêng đầu, ý niệm lui ra ngoài, Hoàng Đồng Cự Long đùa nghịch không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với hắn, An Cách chỉ là một khô lâu nhỏ, không có nhiều vấn đề cần giải đáp như vậy.
Ý niệm vừa chuyển, đang muốn bay tới hướng một khu kiến trúc khác, An Cách lại cảm giác có người đẩy hắn một cái, là thân thể bị đẩy.
Ý niệm của An Cách lui về thân thể, lập tức cảm giác được có người liều mạng lắc thân thể của hắn, quay đầu nhìn lại, vậy mà là tiểu cương thi.
Nhìn thấy An Cách có phản ứng, tiểu cương thi gấp đến độ gào khóc kêu to tiếp tục kêu gào gọi tiếp, liều mạng chỉ về một hướng, An Cách thuận theo phương hướng tiểu cương thi chỉ nhìn lại, chỉ thấy một bộ cương thi da mềm từ đằng xa đi đến, hai mắt trắng dã, hai tay duỗi dài thật dài, tràn đầy tính công kích chộp về phía An Cách.
Đây có coi là "chủ động công kích" không? Linh hồn An Cách dấy lên một nghi vấn, duỗi tay vào bên hông rút ra liêm đao, linh hoạt chém ra ngoài.
An Cách không biết chiến đấu, hắn là khô lâu trồng rau, hắn đã sử dụng liềm hơn một ngàn năm, khi thu hoạch cây trồng, một liềm có thể chặt đứt cây trồng đổ rạp một cách gọn gàng, chỉ cần xem đối phương như cây trồng, An Cách có thể muốn chặt ở đâu thì chặt ở đó.
Lưỡi liềm sắc bén lập tức chặt đứt cổ cương thi, đầu lăn xuống dưới, xương lăn lộc cộc đến bên chân của tiểu cương thi. Tiểu cương thi cũng bị dọa sợ giật mình một cái, theo bản năng lấy hai tay che lên cổ mình, hoảng sợ nhìn về phía lưỡi liềm trên tay An Cách.
Hoảng sợ giống như tiểu cương thi, còn có người ở phía sau điều khiển cương thi.
Một nơi hẻo lánh âm u nào đó của Địa Hạ thành, một vị pháp sư vong linh trên người mặc hắc bào đột nhiên nhảy dựng lên từ trên ghế, vô thức che cổ mình lại.
Pháp sư vong linh vừa rồi bắn ra ý niệm ở trên người cương thi, tất cả cảm nhận đều giống như cương thi, giống như lưỡi liềm của An Cách vừa chém lên trên cổ của hắn.
Những chuyện tương tự không phải xảy ra lần đầu tiên, quan trọng là lần này quá bất ngờ, pháp sư vong linh hoàn toàn không chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên bị dọa giật mình.
Lấy lại tinh thần, hắn lau mồ hôi trên trán, muốn kết nối lại với cương thi, nhưng phát hiện đã mất kết nối.
“Tổn thất lớn rồi, con cương thi này có độ hòa hợp với ta nhất, khô lâu nát gì vậy? Vũ khí của nó làm sao lại sắc bén như vậy? Động tác cũng quá nhanh.” Pháp sư lẩm bẩm nói.
“Không được, ta phải đi xem một chút, tốt nhất bắt được hai bộ cương thi, khô lâu kia về.” Pháp sư vong linh đứng dậy, đi vào bên tường nhấn khẽ một cái, đầu ngón tay kích phát sóng ma lực thích hợp với kết cấu nào đó của bức tường, một cánh cửa bí mật trên tường được mở ra.
Đi vào cánh cửa bí mật, là một thông đạo dài hẹp, hai bên thông đạo lõm xuống từng vách ngăn, có kết cấu giống như phòng để quần áo, nhưng đi đến xem xét những vách ngăn kia, bày ở trong những vách ngăn nhỏ đó không phải là quần áo, mà là từng khô lâu và cương thi.
Pháp sư vong linh chọn lựa trái phải một chút, cuối cùng chọn lựa một khô lâu mảnh khảnh, nhưng xương trắng nõn mịn màng, lẩm bẩm nói: “Dùng ngươi đi, mặc dù xương cốt không được hoàn chỉnh, xương bả vai cũng có chút biến dạng, nhưng mà độ dày của xương cốt lại cao nhất, có lẽ khi ngươi còn sống được bồi bổ rất tốt.”
Một tay ấn lên đầu lâu của khô lâu , pháp sư vong linh lẩm bẩm đọc thần chú, khống chế khô lâu trắng noãn đi ra ngoài.
Ngải Tư Khắc vẫn luôn nói Địa Hạ thành rất an toàn, chỉ cần không chủ động tấn công người khác, thì sẽ không có ai làm hại khô lâu và cương thi.
Nhưng Ngải Tư Khắc chỉ nhìn thấy khô lâu cương thi do Phỉ Lâm điều khiển, những sinh vật bất tử này có thể được coi là có tổ chức, bọn chúng rất an toàn dưới sự khống chế của Phỉ Lâm, sẽ không có ai dám chủ động làm hại bọn chúng.
Nhưng mà Ngải Tư Khắc lại không chú ý đến một vấn đề, An Tức phong ở bên ngoài đang thổi vù vù, những năm gần đây Địa Hạ thành cũng có lượng lớn người dân chết vì tuổi già hoặc là chết ngoài ý muốn, vậy hài cốt thi thể của bọn hắn sẽ không sinh ra sinh vật bất tử dưới tác dụng thúc đẩy của An Tức phong sao? Vậy những sinh vật bất tử hoang dại này đi đến nơi nào?
Thân là một con người, Ngải Tư Khắc hoàn toàn không chú ý tới sự khác biệt giữa hoang dã và có tổ chức, nhìn thấy khô lâu cương thi đi đầy đường, thì cho rằng sinh vật bất tử rất an toàn, nhưng mà tội ác thường ẩn nấp ở những góc khuất mà ngay cả Phỉ Lâm cũng không nhận ra.
An Cách và tiểu cương thi vừa đến đã bị người ta để mắt tới, An Cách là Tro Cốt khô lâu vô chủ, lang thang khắp nơi, không có công việc cố định chính là đặc điểm nổi bật của ‘vô chủ’. Mà tiểu cương thi lại hoạt động cực kỳ linh hoạt, nó không giống như một con cương thi đần độn, mà giống với Vu Yêu còn nhỏ hơn.