Chương 17: Ý Tưởng To Gan

Tình huống Film miêu tả làm tất cả mọi người không rét mà run, nhưng đây là chuyện rất có thể sẽ xảy ra. Động vật khi đói còn có thể gϊếŧ hại lẫn nhau, huống hồ là những chủng tộc bất đồng, trước kia từng là đồ ăn của nhau.

Nhưng lịch sử đó cách bọn họ quá xa xôi, chỉ có vu yêu vĩnh sinh bất tử như Film mới có thể nhớ rõ chuyện của hơn một nghìn năm trước.

“Nếu các ngươi bắt đầu gϊếŧ hại lẫn nhau, vậy thì các vu yêu và vong linh còn tồn tại sẽ không tin có thể chung sống hoà bình được nữa. Đến lúc đó, nơi này sẽ giống như cốc Ác Ma, loài người bị nô dịch và tàn sát, hoặc giống như thành Hàn Đông, ngưu đầu nhân trở thành thức ăn, mị ma bị trói lại tiếp khách. Nếu như vậy còn không bằng phát động thiên tai vong linh, linh hồn của mấy nghìn người hẳn là có thể giục sinh mười mấy vong linh hoặc vu yêu, ít nhất chúng ta còn có thể còn lại mười mấy linh hồn an bình.”

Film đưa ra quyết định cuối cùng, lương thực còn có thể chống được nửa năm. Trong nửa năm này sẽ không đề cập đến chuyện đuổi dân cư cấp thấp đi, mọi người ăn thoải mái. Nếu ăn hết rồi mà vẫn chưa tìm thấy cách giải quyết thì cùng chết, sau đó yên lặng cầu nguyện mình có thể giữ lại ký ức lúc còn sống, chuyển sinh thành vu yêu hoặc vong linh.

Film vẽ cho mọi người một tuyến thời gian cực kỳ tàn khốc, nhưng chính hắn lại không muốn mọi chuyện sẽ phát triển tới mức đó, vậy nên sau khi họp xong, hắn lặng lẽ tới tìm Ange.

Đừng nhìn Ange chạy tới nơi hẻo lánh như vậy, Film muốn tìm vẫn rất là dễ dàng, bởi vì toàn bộ thành phố ngầm đâu đâu cũng là tai mắt của hắn, u hồn trải rộng ở các nơi trong thành là vũ khí sắc bén giữ gìn trật tự. Nếu không có thủ đoạn này thì Film cũng không thể dẫn các chủng tộc sinh sống ở thành phố ngầm, phát triển thành phố này thành nơi mọi người an cư lạc nghiệp.

Vừa nhìn thấy Ange, Film lập tức nở một nụ cười lấy lòng rồi nhanh chóng bước tới trước mặt hắn, tha thiết nói: “Đại nhân, đại nhân, xin lỗi vì đã quấy rầy. Ta cũng bất đắc dĩ lắm mới tới đây làm phiền đại nhân, chủ yếu là trạm chung chuyển thế giới đã đóng cửa, chúng ta không có con đường mua lương thực, khó khăn lắm mới chịu đựng được hơn một nghìn năm. Bây giờ chúng ta không còn bao nhiêu lương thực nữa, ta tới đây là muốn mua lương, hy vọng đại nhân có thể bán ít lương thực cho chúng ta.”

Film cong eo xoa xoa tay, dáng vẻ cẩn thận chỉ vào trang sức da trên tay Ange, nào có dáng vẻ khí phách khi ra quyết định trong phòng họp vừa rồi.

Nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy có gì lạ, người trước mắt lại Thủ Vọng Giả đại nhân, rất có khả năng còn là hình chiếu của quân vương Bất Tử thống trị vạn giới trong truyền thuyết, mình khiêm tốn một chút thì sao chứ? Có thể bắt chuyện đã là vinh hạnh lắm rồi.



Ange nghiêng đầu, nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu.

Film lập tức nhớ ra, bừng tỉnh nói: “Trao đổi đồng giá, trao đổi đồng giá, đây là mười viên hồn tinh, thông đạo truyền tống một nghìn năm qua không mở ra, không biết giá cả vẫn như trước sao? Ngày xưa một viên hồn tinh đổi được hai trăm cân lương thực.”

Film vừa nói vừa lấy mười viên tinh thể màu đen từ trong ngực ra đưa cho Ange.

Hồn tinh? Đó là cái gì? Giống như tinh thạch khởi động cột đá ư? Ange thắc mắc nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy.

Hồn tinh vừa chạm vào lòng bàn tay, Ange đã biết nó dùng để làm gì.

Hồn tinh là tinh thể ngưng kết từ năng lượng linh hồn, có thể gọi là vật trao đổi ngang giá của sinh vật bất tử.

Mỗi sinh vật bất tử đều có cách sử dụng vật ngang giá không giống nhau. Loài người thích sử dụng kim loại quý, ma pháp sư thích sử dụng ma tinh, sinh vật bất tử lại thích sử dụng hồn tinh. Bởi vì hồn tinh là tinh tuý được ngưng kết từ năng lượng linh hồn, chẳng những có thể dùng làm tiền còn có thể ăn để bổ sung năng lượng linh hồn.

Đương nhiên, năng lượng linh hồn chỉ có tác dụng với sinh vật bất tử, vậy nên hồn tinh chỉ lưu thông giữa các sinh vật bất tử với nhau.