Sáng hôm sau, chúng tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra về. Mặt ai cũng thấy tỏ vẻ nuối tiếc lắm, lại sắp phải đi học rồi haizzz. Như thường lệ, Linh với tôi vẫn đưa mấy đứa khác về tận nhà rồi mới về nhà mình.
Về đến nhà mình, tôi chào tạm biệt Linh.
Đi vào trong nhà chào ông chào bà chào bố chào mẹ rồi lao lên giường ngủ luôn { đêm qua 2 ông tướng kia gáy có ngủ nổi đâu }. Tôi ngủ một mạch cho đến tận tối luôn cơ mà, mãi lúc mẹ tôi gào lên tôi mới mò xuống nhà ăn cơm tối ấy chứ. Đang ăn cơm thì mẹ tôi bảo:
“trường mày cũng hay nhỉ, cho nghỉ 3 hôm rồi sao không cho nghỉ nốt thứ 7 đi, còn bắt đi học nữa”.
Tôi cười:
“mẹ nói đúng đấy, cho nghỉ nốt ngày mai thì tốt, thì có phải là bọn con đi cắm trại thêm được 1 ngày không”.
Bố quay sang bảo tôi:
“cả nhà chấm cái Linh rồi nhá, liệu mà xử lý đi”.
Tôi tí thì sặc nước canh, đáp:
“giời ơi, vạn sự tùy cơ ứng biến nhé, con chả biết cái gì đâu”.
9h tối, tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì…
Câu câu pào ơ ren gơ… câu câu pao ơ ren gơ… tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên, thằng H gọi, tôi cầm máy lên:
“a lô bố chấp mày nói trước đấy”.
Giọng thằng H từ đầu bên kia nghe có vẻ hơi kỳ lạ:
“tao sang nhà mày tí nhé, có việc cần cho mày xem”.
Tôi đáp:
“đừng bảo mày định abc xyz tao nhé thằng cờ hó”.
H nói to lên:
“bố đéo thèm nhé, bố có Ly rồi ok”.
Tôi cười:
“ờ thế nhanh cờ mờ nờ mày lên đi”.
Tầm 15 giây sau khi tôi tắt máy, thằng H xuất hiện ngay trước mặt tôi với cây ‘Quyền Trượng Thời Không’, ngay trong phòng của tôi luôn. “Á Đù” tôi nói lên khi nhìn thấy H đứng ngay trước mặt mình, H nhìn bộ dạng ngạc nhiên của tôi rồi cười:
“thấy tao bá không hihi”.
Tôi mặt kiểu méo quan tâm đáp:
“thế có cái gì mà vác xác sang tận đây thế hả anh quần ẩm”.
H chạm tay vào vai tôi rồi mồm lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó ‘Bùm’, một cánh cổng không gian màu trắng hình tròn hiện ra trước mặt 2 đứa tôi. H quay sang bảo:
“mặc bộ giáp của mày vào đi, nếu không sẽ bị dòng thời gian quấn trôi đấy, bộ nào cũng được”.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hô “Áo Choàng Bóng Tối”, bụp một tiếng, bộ áo giáp đã có trên người tôi. H ngạc nhiên:
“sao tao nhìn thấy bộ giáp này quen quen thế nhỉ, rõ ràng là thấy ở đâu rồi đấy”.
Tôi cười một cách đáng sợ rồi từ từ đeo chiếc mặt nạ lên khuôn mặt của mình, rồi hỏi:
“giờ thì mày biết giống ai chưa?”.
H thốt lên:
“ á đù, giống Zed thế, nhưng có điều là hơi cải tiến nhỉ, nhìn chắc chắn hơn đấy”.
Tôi gật đầu:
“tao nhờ Hắc Long cải tiến mà mày, không truất’ss hơi phí, thôi lên đường nào”.
Nói xong tôi với H bước vào cánh cổng không gian đó, đi một đoạn thì thấy một cảnh tượng khác là huy hoàng đối với chúng tôi. H nhìn tôi rồi nói:
“đây chính là viễn cảnh của một tương lai không xa sẽ diễn ra đấy, nhìn kí©h thí©ɧ không”.
Tôi hào hứng đáp:
“ cứ như phim ý nhỉ, đừng về vội, cho tao nhìn thêm một lúc nữa đã”.
H gật đầu đáp:
“tự nhiên đi đồng chí, tranh thủ mà ngắm đi, cảnh này ngoài tao ra thì mày là người đầu tiên nhìn thấy đấy D ạ”.
Toàn bộ quân đội của các nước trên toàn thế giới đang tụ tập đông đủ tại đây, Tăng Thiết Giáp, Không Quân, Pháo Thủ, Xạ Thủ… và các sư đoàn, quân đoàn, đại đoàn. Đông không kể xiết, một cảnh tượng quá huy hoàng đối với tôi. Và điều làm tôi chú ý hơn cả, đó chính là những lực lượng Hải Quân đến từ các nước. Nga, Nhật, Anh, Pháp, Mỹ… đông đủ hết. Đôi mắt của tôi lúc này sáng lạng lên, thể hiện một niềm phấn khích đến khó tả, toàn những quân đội hùng mạnh nhất thế giới đang tập trung tại đây. H thấy thế vỗ vai tôi cười:
“không có Hải Quân Lào đâu nhé, ahihi”.
Tôi không quan tâm câu nó vừa nói, rồi hỏi:
“thế đây là đâu mà sao đông quân đội tập trung vậy mày”.
H đáp:
“đây chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ những quân đội tập trung ở đây thôi, và chỗ tao với mày đang xem chính là Hải Phòng”.
Tôi ngơ ngác hỏi:
“ở Việt Nam á, sự kiện méo gì mà cả thế giới tập trung ở đây vậy”.
H mặt hơi biến sắc đáp:
“cứu trợ Việt Nam, cũng như là tự cứu lấy chính đất nước của mình”.
2 tay tôi cầm vào 2 bả vai nó hỏi ngay:
“làm sao, làm sao mà phải cứu, cứu khỏi cái gì”.
H lúc này cúi gằm mặt đáp:
“ Do năng lực có hạn nên tao chỉ nhìn được như này thôi. Không bao lâu nữa, cả một đàn nguyên những con quái vật như hôm nọ đến tấn công thành phố Tuyên Quang của mình, rồi thất thủ dần đến về phía biển, tức Hải Phòng. Lúc này chúng ta phải nhờ Liên Hợp Quốc cứu viện, nên quân đội của toàn thế giới mới tập trung tại đây”.
Tôi lo lắng hỏi tiếp:
“ cái éo gì mà thất thủ, không chống lại được bọn chúng à”.
H buồn đáp:
“vũ khí của chúng ta không có sát thương, súng trường chỉ làm chúng chậm tốc độ di chuyển lại thôi, còn súng chống tăng hay pháo thì chỉ làm chúng trầy da tí thôi, tóm lại là không ăn thua nên mới thất thủ nhanh như vậy”.
Tôi đứng ngơ người ra một lúc rồi hỏi H:
“thế gia đình chúng ta có làm sao không?”.
Mặt thằng H như có tí hy vọng, nó ngẩng đầu lên đáp:
“không sao, an toàn tuyệt đối”.
Tôi tiếp tục hỏi:
“thế còn chúng ta thì sao, có sấp mặt lờ không?”.*cười*
H mặt lúc này lại hơi xị xị xuống một tí rồi đáp:
“ tao chỉ thấy được mỗi mày thôi, nên đấy cũng là lý do mà tao muốn cho mày xem trước tương lai để chuẩn bị tâm lý”.
Tôi vẫn cười hỏi:
“thế tao làm sao, nói đi không sao đâu, mày vẫn biết tao là thánh lầy còn gì”.
Mắt thằng H bỗng đỏ lừ như sắp khóc:
“tao không biết là mày có chết không, nhưng tao thấy mày đang dần dần gục ngã dưới chân con Boss trong đám quái vật kia”.
Nghe nó nói thì cũng hơi hốt thật, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần cho nó:
“thế á, kinh bằng kiểm tra Toán 1 tiết không?”.
H có vẻ ngạc nhiên khi tôi hỏi thế, nó cứ ù à ù ờ chả trả lời câu hỏi của tôi. Tôi tát phát vào mồm nó.
“tương lai vẫn có thể thay đổi mà, phải không thằng cờ hó?”.tôi lớn tiếng hỏi.
Nó lúc này đã đỡ hơn, đáp:
“đúng, có thể thay đổi được”.
Tôi tát cho nó thêm 1 cái nữa rồi tiếp tục lớn tiếng:
“thế thì mày sợ cái éo gì thế hả thằng ngu này, sắp khóc cờ mờ nờ rồi kia kìa, mày là thằng đàn ông hay thằng đàn bà thế?”.
Chính tôi lúc này đã soi sáng cái đầu óc đen tối lại còn hay tắc của thằng H, nó lấy lại được sự bình tĩnh rồi đáp to:
“đúng, sợ cái éo gì nhỉ, cùng lắm là chiến đấu chứ có cái éo gì đâu mà phải xoắn nhờ”.
10 phút sau, sau khi ngắm ngía thỏa thích những chiến hạm, máy bay chiến đấu của các nước. Tôi với H quyết định trở về, trên đường trở về phòng của mình, H bảo tôi:
“ khả năng xem trước tương lai cũng có cái hay mà cũng có cái dở đấy nhỉ “.
Tôi quay sang đáp:
“hay thì biết xổ số về con gì, còn dở thì nhìn thấy cảnh xấu đúng không?”.
H thấy tôi nói thế cười:
“đúng là thủ lĩnh tinh thần có khác nhỉ, luôn luôn lạc trôi à lạc quan trong mọi tình huống”.
Tôi hỏi nó:
“e thế bây giờ mày đưa được chúng ta về quá khứ không?”.
H gật đầu đáp:
“ được, nhưng mày tính làm gì thế, dùng sức mạnh oánh mấy thằng 12 hôm nọ à?”.
Tôi lắc đầu bảo:
“không, tao làm gì mà bẩn bựa đến thế, tính đi về quá khứ để thay đổi cốt truyện của phim ‘Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm nào’, thằng nam chính ngáo quá”.
Rồi H cho tay lên cằm tỏ vẻ suy tư một lúc rồi đáp:
“tao cũng đồng ý với mày đấy, nhưng không biết như thế liệu ổn không?”.
Nghe thằng H nói tôi mới để ý, nếu giờ mà về thay đổi quá khứ của cốt truyện, liệu nó có thành công như bây giờ, liệu tác giả sẽ ra sao, đi về đâu bla..bla…. Nhưng câu hỏi như thế cứ liên tục nảy ra trong đầu tôi, tôi thở dài một tiếng bảo thằng H:
“nghĩ tới nghĩ lui thì thôi cứ để nó như vậy đi, đằng nào nó cũng mồ yên mả đẹp rồi, đào lên làm gì nữa “.
H gật đầu đồng ý:
“mày nói chuẩn đấy, mà với cả Thời Long ( Rồng Thời Gian) có bảo tao là: dù chỉ thay đổi một tẹo ở quá khứ thôi cũng đủ làm thay đổi cả một tương lai to lớn rồi. Nên tao nghĩ là cứ để im nó đấy cũng được “.
Tôi than thở tiếp:
“cơ mà nghĩ vẫn cay quá mày ạ, tiếc nuối vê lờ, cái phim đấy tí nữa thì làm tao rơi cờ mờ nờ lệ đấy”.( bạn nào chưa xem thì xem thử đi nhóe, cảm động lắm).
Chúng tôi bỏ ý định quay về quá khứ đó và trở về hiện tại, tôi nghĩ đã là quá khứ rồi thì cứ kệ nó đi, chắc tác giả cũng vậy. Trở về phòng của mình, tôi lớn tiếng bảo H:
“biến ngay và luôn, không anh thông chết chú bây giờ”.
H đáp:
“éo đuổi mình cũng phắn nhé ahihi đồ chó”.
“Hoán Đổi Không Gian” H hô lên rồi biến mất khỏi phòng tôi, tôi đứng trước gương ngắm ngía bộ giáp của mình một lúc, rồi nghĩ { nhìn chất đừng hỏi }. ‘Áo Choàng Bóng Tối’ đã được Hắc Long cải tạo lại hình ảnh theo yêu cầu của tôi, cả chiếc mặt nữa. Tôi bảo Hắc Long thiết kế cho giống hệt Zed, nhưng trông ngầu và chắc chắn hơn một tí.
Tôi lên giường của mình để chuẩn bị ngủ sau một chuyến du hành đến tương lai kia, mặc dù vẫn biết là nó không đẹp tí nào. Nhưng tôi vẫn luôn suy nghĩ đến viễn cảnh huy hoàng đó, toàn bộ quân đội từ khắp nơi trên thế giới tụ họp về Việt Nam để cùng chung sức chống lại lũ quái vật ghê tởm kia. Chỉ nghĩ thoáng qua thôi cũng đủ làm tôi háo hức vô cùng rồi. Đêm hôm nay trời mưa rất to, sấm sét đánh liên tục…
Một giọng nói kỳ lạ vang vảng quanh tai tôi:
“thức dậy đi, người được chọn của ‘Sức Mạnh Sấm Sét’…