Chương 1: Lâu đài của Thi

"Lâu đài cho Thi" là một cái tên đẹp cho căn biệt thự nằm ở ngoại ô thoáng mát. Với cổng và tường rào cao như thể tách bên trong ra khỏi đời thực. Người ta bảo, cô Thi này sướиɠ lắm. Được chồng nâng niu như vật báu trên tay. Người ta còn bảo, cô Thi này chảnh. Chỉ vì lấy được chồng giàu nên đâm ra không coi ai ra gì. Một tháng ra ngoài chắc được một lần, mỗi lần ra vào là lại năm sáu ông vệ sĩ. Như thể cô ta quan trọng lắm mà cần được bảo vệ vậy đó. Chuyện của cô ta cũng được các nhà báo đưa tin. Tựa đề luôn là "Nữ hoàng của thiếu gia Nguyễn Nhật Huy", "Chuyện tình cổ tích" hay những mẫu tin giật gân về chuyện tên Huy được đề cập thương vợ thế nào. Nhưng vẫn nên nhớ, tin vẫn là tin, đồn vẫn là đồn. Còn thực hư thế nào thì người trong cuộc mới hiểu rõ được…

Nhã Thi rót rượu vào ly. Đôi tay run lẩy bẩy làm đổ ra một nữa. Cô đang ở phòng ăn. Một mình với chai rượu và một cái ly. Thi thấy cô đơn ư? Không! Cô còn ước gì cái điều này cứ diễn ra mãi mãi như thế.

Cửa nhà lách cách mở ra khiến người ta thừa biết hắn trở về. Mở cửa thì mở thật to, bước chân thì thật mạnh. Mục đích là chỉ để Thi hay tin chồng về rồi chạy lúp xúp ra như một con chó, đuôi thì ngoe nguẩy chào chồng.

Rõ ràng Thi không còn làm vậy nữa!

Giờ đến phiên hắn phải tự bước vào nhà. Và tự gửi lời chào đến cô.

Bóng chồng loáng thoáng xuất hiện. Một lúc sau, hắn nắm vai kéo cô ngồi dậy. Đôi tay to lớn đang bấu chặt vào da thịt của Thi. Miệng lại liên tục gọi tên cô, như một cách để làm cô thoát ra cơn say và trở về với hắn.

– Nhã Thi! THI! Dặn em không được uống rượu! – Nhật Huy gằn giọng.

Tim của Thi thổn thức một cách kỳ lạ khi nghe giọng hắn. Nỗi sợ hãi được gieo xuống, sẵn sàng đâm chồi nảy lộc. Cô ngẩng đầu lên nhìn chồng mình. Mặt cô nóng bỏng và rát buốt. Thi đoán mặt mình đang đỏ bừng, và cơ thể giờ đây đã đầy hơi men.

Bóng đèn trần nhà sáng chói. Khuôn mặt hắn bị khuất, trông như một bóng ma không mày không mũi. Mà chẳng phải chồng cô luôn thế hay sao. Chồng cô có bao giờ để lộ mặt mày rõ ràng cho người ta thấy. Chồng cô chỉ thích đeo cái mặt nạ tử tế giả tạo để lừa người mà thôi.

– Hôi quá! Đi tắm đi! – Hắn ra lệnh, trong sự khinh bỉ.

Vợ cũng khinh bỉ. Ôi, cái cách nói này thì chỉ có quân khốn nạn mới nói được. Không thể nào nó lại được thốt ra bởi người tên Huy, tử tế lịch sự hay lên báo được. Nhưng cái sự nghiệt ngã ở đời là vậy đấy. Huy trên báo với Huy nói câu đấy là một. Chỉ khác nhau là bây giờ chồng cô mới được bộc lộ bản thân với cô mà thôi.

Nhã Thi cười ngoác miệng. Thích thú cái cách khuôn mặt hắn dần lộ rõ khi hắn di chuyển. Sáng sủa một cách khốn nạn! Trong khi trên phim, những kẻ xấu thường được diễn bởi một người có gương mặt tai quái và rẻ mạt. Thì chồng cô lại được mẹ thiên nhiên ưu ái một gương mặt anh tuấn, một thân hình đạo mạo, lịch thiệp chuẩn quý ông. Có chăng vì mải lo chăm chút ngoại hình mà bà mụ đã quên uốn nắn lại nhân cách cho hắn không? Nghi lắm!

– Vậy hả? Hôi lắm hả? Chắc do tôi không được ra ngoài đấy!



Thi đung đưa bản thân. Cảm nhận rõ cách mà hắn càng lúc càng bấu chặt thịt da mình. Sự túng quẫn bí bách rõ ràng đang dần hiện hữu.

Rồi, khi cô cứ tưởng hắn sẽ bóp cổ cô. Gϊếŧ cô. Hay tát cô. Thì hắn lại làm một việc khiến cô hóa ngỡ ngàng. Huy không nắm vai cô nữa. Thay vào đó, hắn ngồi xuống ghế cạnh Thi. Chuyển sang rót rượu vào ly. Đưa lên uống một ngụm. Trong lúc uống, mắt hắn nhìn chòng chọc vào cô. Như thể hắn đang mong rằng cô sẽ sửng cồ lên và bảo hắn đừng chạm vào rượu của mình vậy.

Hắn đặt ly rượu xuống rồi đưa tay từ từ lên nắm cằm cô. Ngón cái xoa nhè nhẹ lên môi cô. Đáng lẽ Thi nên có suy nghĩ muốn cắn hắn một cái. Nhưng việc đó có vẻ sẽ chẳng mang lại lợi ích gì nên Thi không làm. Cô chỉ cố giữ bản thân ngồi thẳng, để không ngã quỵ trước mặt người đàn ông này.

– Em biết rằng em rất sướиɠ không? – Nhật Huy lên tiếng. – Em biết bao nhiêu con điếm ngoài kia muốn có cuộc sống như em không? Sao vậy hả Thi? Sao em ngu vậy? Chỉ việc ở nhà, và nghe lời anh thôi mà. Ngay cả con chó còn làm được! Vậy mà em cứ chống đối mãi.

Đây là lí do không nên lấy người chỉ mới quen sau hai tuần! Thi nhắc nhở bản thân. Cô không thể ngừng trách sự vô tri của mình. Cũng không ngừng đau khổ vì nó. Nếu lúc đó cô không quá dễ dãi. Nếu lúc đó cô cứ nghe lời chị hai. Nếu lúc đó không gặp anh. Nếu lúc đó không say mê anh như ong say mật, cá say mồi. Thì hẳn cái cuộc sống này sẽ không thành hiện thực. Cô vẫn sẽ cô công chúa nhỏ của gia đình. Được yêu chiều và cưng nựng…

Nghĩ tới đây, bao nhiêu uất ức trào ra như thác đổ. Đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt. Thi nhớ ba mẹ. Nhớ chị hai. Cô nhớ cuộc sông trước kia mình. Cái thời điểm mà cô không ngã quỵ trước sự đẹp trai và tinh tế giả tạo của Huy. Nhưng thôi, trót dại một lần rồi, cô phải tự chịu trách nhiệm với nó. Cô đã học được một bài học cho chính mình. Bây giờ cô muốn thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi Huy. Nhưng mà vào thì dễ, mà đường thoát thì bị bịch kín cả rồi. Sao mà thoát ra đây?

Lần này, Thi bắt đầu nài nỉ và nũng nịu. Cô phải nhịn sự uất hận của mình xuống, và để Huy dừng việc phòng thủ quá mức với cô. Phải, cô phải làm vậy.

– Cho em gặp lại ba mẹ một lần thôi! Em xin anh. Cho em nói chuyện với chị hai thôi cũng được. Em chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe thôi…

Huy bưng mặt cô lên. Tay lau đi nước mắt. Rồi dỗ dành:

– Ngoan nào, bé yêu. Bây giờ chưa được em nhé. Anh chưa muốn em gặp lại gia đình sớm như thế. Em cần biết nghe lời đã…

Thế rồi hắn nắm đầu cô, đưa vào

bồn rửa. Nước đập vào mặt Thi. Vả chan chát lên má. Y hệt như vả vào câu đề nghị của cô. Cũng y hệt như việc hắn tước đi quyền được gặp lại gia đình của cô. Thi buông xuôi bản thân. Mặc kệ. Làm được gì thì làm. Chết thì bỏ… bỏ một cuộc đời.



– Tỉnh chưa? – Hắn hỏi.

– Rồi.

– Dạ rồi! – Lại một câu lệnh.

Thi hít vào một hơi sâu, khi thở ra cô mang theo cả cơn nấc trong cổ:

– Dạ rồi.

– Giỏi! Lên đây với anh.

Nhật Huy nắm tay cô, dắt lên lầu. Nhã Thi run lên từng cơn. Tiếng tim cô bình bịch trong lòng ngực. Báo hiệu rằng nỗi sợ hãi giờ đây đã tăng lên chóng mặt.

Phải rồi. Gan phổi mất hết rồi. Cô không thể không cảm thấy nó. Cái nỗi sợ đó! Cái cách căn phòng ấy hiện ra. Rồi cách cánh cửa được Huy mở từ từ.

Thi đã òa ra nức nỡ. Những giọt nước mắt thi nhau nhễ nhại lộp độp trên áo. Sao mà cô ghét bản thân mình quá. Sao mà cô thương số phận cô quá. Nghiệt ngã làm sao mà hiện thực lại ập vào cô sớm như thế này?

Cánh cửa dần khép lại. Căn phòng vang lên những tiếng kêu. Đôi lúc là hét. Rêи ɾỉ. Rồi lại ỉ ôi van xin. Tiếng sủa gâu gâu trong cơn nấc. Tiếng lụp bụp lầm rầm. Tiếng roi quất vào thịt da hòa vào tiếng máy phát nhạc rền rỉ gớm ghiếc.

Cứ như thế, Nhật Huy ôm vợ mình sau khi xong màn vợ chồng nồng nhiệt. Hắn đặt lên trán vợ mình một nụ hôn. Lại đặt lên giọt nước mắt trên mặt cô ấy một nụ hôn. Như thể hắn thực sự yêu thương vợ mình. Chứ không phải xem vợ là một con chó. Bắt buộc cô phải ngoan ngoãn được dạy dỗ.

Thấy vợ mình cứ nức nở khóc. Quá đỗi phiền hà nên Huy bảo:

– Nín coi! Cưới về mà không cho làm mấy kiểu đó thì vứt cho rồi!