Chương 88: Trách Không Được Ngay Cả Bộ Trưởng Đều Cưng Chiều

cô như vậy

“Như thế nào, lần này biết sợ rồi à?” Điền Sấmmột phen nắmgáy cô lại: “Chút nữa xemlão tử thu thập cô như thế nào, trói lại!”

Hai người còn lại lập tức chuẩn bị xong băng dán, cuốn lấy tay chân của cô.

Toàn thân bị quấy quá chặt chẽ, động cũng không thể động, Bùi Vân Khinh rúc lại trong một góc trong lòng trầmxuống.

“Đừng nói, cô nàng thật xinh đẹp, trách không được ngay cả bộ trưởng đều cưng chiều như vậy?”

Người đàn ông phía bên phải đang nói tay liền hướng mặt cô đưa tới, Bùi Vân Khinh quay mặt tránh qua một bên.

Tay người đàn ông duỗi theo ra, muốn cần mặt cô, cô quay đầu cắn tay đối phương một ngụm.

“Con bà nó!”

Đối phương khó thở, một cái tát trên mặt của cô, tay rút ra đi, đã muốn tràn đầy máu.

PHI!

Bùi Vân Khinh phi ra ngoài trong miệng máu loãng, một đôi mắt gắt gao nhìn chằmchằmngười nọ.

Người nọ vẫy vẫy ngón tay,

“Con mẹ nó, lão tử hômnay còn không thể thấy được!”

“Gấp cái gì!”

Điền Sấmkéo hắn lại, từ trong túi tiền lấy ra một viên thuốc nhỏ, “Đợi lát nữa, xemcô ta chút nữa cầu chúng ta sờ dùm!”

Hai người đàn ông đưa tay bắt lấy Bùi Vân Khinh, không cần nghĩ cũng có thể đoán được trong tay của hắn ta không phải thuốc tốt, cô cắn răng đến

chết cũng không mở miệng.

Điền Sấmđi tới, nắmmũi cô, hơi thở tắc nghẽn, cô vẫn như trước liều chết cắn răng, rốt cuộc khôngđánh lại lực lượng đối phương cùng sự thiếu dưỡng

khí đã bị đối phương đẩy cằmra.

Đemmột viên thuốc nhét toàn bộ vào trong miệng cô, Điền Sấmcầmbình nước từ trong miệng cô rót vào, dùng sức che miệng cô lại.

Viên thuốc vào trong miệng tan ra, cho dù cô không cố gắng nuốt vẫn không khống chế được sự nuốt của yết hầu bản thân.

một hồi lâu, Điền Sấmmới nâng tay buông lỏng cô.

Bùi Vân Khinh dùng sức phun ra, nhưng làmsao phun được?

Ánh mắt đảo qua mấy người, cô chậmrãi lui thân mình lại, mạnh mẽ đứng lên hướng tài xế phóng đến.

Vài người bất ngờ, không phòng ngực thời điểmphản ứng lại, cô đã tiến lên đυ.ng vào cánh tay tài xế.

Cánh tay tài xế nhoáng một cái, xe van hướng sang bên cạnh phóng mạnh mẽ, thiếu chút nữ đυ.ng vào lan can cao nhất ven đường.

Vài người sau đó nhanh chóng phản ứng, đemcô kéo về tại chỗ, Điền Sấmnâng tay đembáng súng đánh vào sườn gáy.

Trước mặt bỗng nhiên tối sầmlại, Bùi Vân Khinh vộ lực hôn mê.

….

….

Nóng quá, thật là khát…

Trong cổ họng như đang cháy vậy, trên người cũng khô nóng giống như phát sốt…

Bùi Vân Khinh khó chịu mở to mắt, thấy một mảnh bẩn thỉu nóc nhà xi măng.

“A, mỹ nhân ngủ của chúng ta tỉnh dậy rất đúng thời điểmnha!”

Làmcho một người đàn ông trêu chọc, vài người sau đó cũng xúmlại đứng ở trước người cô.

cô ngồi dậy, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía.

Nơi này là một căn nhà trong khu biệt thự không có xây đã bị bỏ hoang, phòng còn không sửa sang qua, cửa sổ cũng chưa khóa, nhìn từ chỗ cửa sổ ra

ngoài có khả năng nhìn thấy bên ngoài cỏ hoang mọc cao.

Dưới người cô là chăn nệmđược trải ra, giường thì không quá sạch sẽ làmcho người ta càng chán ghét nơi này hơn.

Bốn người đàn ông vây quanh ở bên người cô, Điền Sấmđứng ở cuối giường, tràn đầy vết sẹo trên mặt còn đang nhe răng cười.

Ở phía sau hắn đang là một cái giá tamgiác, trên một máy quay phim, đèn đỏ chớp tắt đang làmviệc, màn ảnh quay về hướng cô.

Chú ý đến tầmmắt Bùi Vân Khinh, Điền Sấmcười âmhiểm, mở miệng.

“sự việc hômnay, tôi muốn quay thật tốt, liền lưu lại về sau chậmrãi thưởng thức. Đương nhiên, tôi sẽgửi một phần cho Đường Mặc Trầm, làm

cho hắn ta nhìn xemngười đàn bà của hắn, xin tôi chơi cô ta như thế nào!”

“Như thế nào, một chút phản ứng của cô ta cũng không có, không phải là thuốc này vô dụng chứ?” mộtngười đàn ông nghi ngờ hỏi.

“Bình thường một viên đủ rồi, cô ta uống bảy támviên, làmsao không chứ, chờ xem, lập tức sẽ có!” một người khác nói.