Rư
ợu?
cô không có uống rượu, tại sao trên môi có mùi rượu?
Bùi Vân Kinh lại liếʍliếʍmôi, hơi chua sót, tựa hồ là rượu, lại không xác định được.
Dù sao, cô đúng là không có nghiên cứu gì về rượu.
Cốc, cốc, cốc!
Cửa phòng bị người khác nhẹ nhàng gõ.
“Tiểu thư!” âmthanh quản gia Chu từ ngoài cửa truyền vào “Giữa trưa con còn muốn về Tạ vườn ăn cơmthì hiện tại nên rời giường rồi!”
“Con rửa mặt chải đầu rồi lập tức xuống lầu ngay.”
Bất chấp không nghĩ đến mùi rượu trên môi nữa, Bùi Vân Kinh bước nhanh vào toilet cầmbàn chải đánh răng không chỉ định vừa cầmđiện thoại di động
gọi cho Triệu Nhã.
“Lily, tôi là Vân Kinh, có thể vài phút nữa đến nhà tôi hay không?”
Đầu điện thoại bên kia, Lily cười sang sảng.
“Xinh đẹp là một trong những vũ khí của đàn bà, có khả năng chinh phục cả thiên hạ cũng có thể gϊếŧ người vô hình, có phải hay không? nói đi, lần
này cô lại muốn tạo hình cái gì?”
Bùi Vân Kinh giương lên khóe môi “Tôi muốn đi thamgia một yến hội của gia đình, có trưởng bối thamgia muốn ăn mặc dễ thương một chút.”
Sau khi bị Đường Mặc Trầmđuổi ra khỏi Đường cung, cô cùng Đường lão gia chỉ gặp một lần trong tiệc sinh nhật rồi bị ông ngoại áp giải đi.
Lúc ấy, cô còn đang cùng Đường Mặc Trầmmâu thuẫn, quần áo lố lăng không nói, tóc còn dùng keo xịt tóc màu sắc rực rỡ giống như con gà tây.
trên yến hội, còn cố ý trước mặt Đường Mặc Trầmhút thuốc.
Hai người trên yến hội ầmĩ cãi nhau một trận, cô bị Đường Mặc Trầmđuổi ra khỏi khách sạn hại mọi người tan rã trong không vui.
Trở lại lần đầu gặp mọi người Đường gia, Bùi Vân Kinh hy vọng có thể phá vỡ ấn tượng như lúc ban đầu được.
“Hiểu được!”
Lily cười, đáp lại.
….
….
một giờ sau, xe đứng trước Tạ vườn.
Bùi Vân Kinh đang cầmhộp quà mà quản gia Chu chuẩn bị xuống xe, quản gia vội vàng chạy đến.
“Tiểu thư, nếu không, Con chờ một chút? Thiếu gia phỏng chừng nửa giờ nữa mới ra.”
Đường lão gia chỉ có một mình Đường Mặc Trầm, anh emhọ không thiếu còn có mộtđứa con nuôi, cho dù so ra kémhơn Đường Mặc Trầmquyền cao
chức trọng, ở Long Thành cũng đều là nhân vật tương đương, lúc này chỉ sợ cũng đã ở đây.
Lần trước bởi vì cô hủy đi lễ mừng thọ Đường lão gia, quản gia sợ cô sau khi đi vào bị mắng chịu vì vậy khuyên cô chờ Đường Mặc Trầmđi vào cùng.
“không cần, con đi vào trước.”
Đôi cha con Đường gia này tính nết tương tự nhau, trong ngày thường đều cường thế quen rồi, vạn nhất bởi vì cô nổi lên va chạm, ngược lại là lỗi của cô.
Bùi Vân Kinh đi vào trước bồi lão gia tử, dỗ dành lão nhân vui vẻ cũng cho Đường Mặc Trầmmột ít mặt mũi.
“Con cũng biết tính tình của họ đến lúc đó chẳng may bọn họ nói cái gì, con đừng để trong lòng!”
Quản gia bất đắc dĩ, dặn dò cô một tiếng, lui sang một bên.
Như vậy, hẳn là không có tư cách đi vào yến hội.
Hướng quản gia gật đầu, Bùi Vân Kinh cất bước tiến lên hành lang Tạ vườn.
Lập tức liền có nhân viên mặc sườn xámtiến lên tiếp đãi, hỏi cô có đặt bàn trước hay không, Bùi Vân Kinh nói ra Đường gia, đối phương lập tức ra vẻ
tôn kính đưa cô ra sau biệt viện.
Còn chưa đến nơi mơ hồ đã nghe được tiếng nói cười bên trong còn có tiếng đàn sáo đã vang vọng.
Bùi Vân Kinh sửa soạn lại quần áo, cất bước đi vào cửa.
Phía namsân khấu đang diễn ra vỡ kinh điển một lát đoạn cầu>.
Phía bắc sân khấu, Đường lão gia mặc đồ vân hạc trắng ở ghế chủ vị ngồi nghiêmchỉnh, tay phải còn đang để trên tay vịn nhẹ nhàng gõ lên ghế.