Cảmgiác được động tác ngón tay của Bùi Vân Kinh, Đường Mặc Trầmmi cũng cau chặt lại.
“Lái xe nhanh một chút!”
Xe Bentley chạy trên cao tốc xuyên qua mưa bụi, lái vào Đường cung, dừng ở trước cổng lớn.
Quản gia giơ ô đến đây, mở cửa xe, Đường Mặc TrầmômBùi Vân Kinh chui ra khỏi xe không đợi quản gia chạy qua che ô, từ ba bước thành hai
bước đi lên cầu thang.
đi đến cầu thang, đemcô nhóc trong ngực để trên đất, anh đưa tay lên lấy cái khăn trên đầu của cô.
“Lên lầu rồi tắmrửa đi!”
Bùi Vân Kinh không dámcãi lệnh, đưa cái khăn rồi chạy lên lầu.
“Thiếu gia!”
Quản gia vội vã không ngừng đưa khăn mới qua lau những hạt mưa trên trán của anh, Đường Mặc Trầmthản nhiên đemkhăn mặt thả lại khay như cũ.
“Cho người đemcanh gừng lên lầu đi.”
“Dạ, thiếu gia!” Quản gia giúp anh cởϊ áσ khoác âu phục, “Ngài đến sô pha nghỉ ngơi một chút, tôi cũng mang cho ngài một chén đến đây!”
Đường Mặc Trầmxoay người đi đến ghế salon ngồi ngồi xuống, Ôn Tử Khiêmđi đến phòng khách, đemhộp gỗ cùng albumảnh ômcẩn thận trong
ngực để ở bàn trà trước mặt anh.
“Chuyện trong trường học tôi đã xử lý, về sau hai người kia sẽ không xuất hiện trong lòng nữa, người xem… Có cần sắp xếp cho tiểu thư một phòng ký
túc xá đơn độc không?”
“không cần!”
Trải qua việc này, tin tưởng ở trong trường học cũng không còn ai dámbắt nạt cô đâu, ở tuổi của côcũng cần có bạn bè giao tiếp, nếu làmvậy rất cô lập,
cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Vậy ngài còn có phân phó gì không?”
Đường Mặc Trầmlắc đầu, “Cậu về sớmđi!”
“Dạ!”
Ôn Tử Khiêmở quân đội nhiều năm, trên người vẫn còn một ít phương pháp luyện tập của quân nhân, vào anh một cái rồi xoay người đi vào đại sảnh.
Đường Mặc Trầmđưa tay qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơmmớmhộp gỗ trên lớp nước sơn đã mòn, trước mặt xuất hiện tấmảnh khuôn mặt nghiêm
nghị của anh đột nhiên xuất hiện buồn bực một trận.
Người đã qua đời nhiều năm, giữ lại huy hiệu cùng vinh dự có ích lợi gì?
Đemhộp gõ dời đến cuốn sổ nhật ký, anh thuận tay mở ra, mở ra trang đầu tiên thấy tên sách.
Vốn tưởng rằng bên trong sẽ có ảnh chụp chung của gia đình Bùi gia nhưng nào nghĩ đến trong đấy toàn ảnh của anh.
Nhìn chămchú mình trong bức ảnh, Đường Mặc Trầmhơi nhíu mày.
Theo cách ăn mặc và hoàn cảnh thấy đây là thời điểmanh dẫn cô vào quân đội thăm, lúc này khôngquyền cao mà chỉ là một huấn luyện
viên, anh cũng không nhớ rõ có bức ảnh như vậy.
Nha đầu kia, thế nhưng lại chụp ảnh anh.
anh tùy tiện mở những trang tiếp theo vẫn là anh, những tấmkế tiếp vẫn là …
Bất quá lúc này đây không phải ảnh một mình anh mà ảnh hai người chụp chung.
Đó là lần đầu tiên anh đưa cô ra ngoài bãi biển dạo chơi, con nhóc kia lớn lên ở thành phố, lần đầu tiên thấy biển liền la lối omsòmgiống như đứa trẻ.
….
anh luôn không thích chụp ảnh, những hình này phần lớn là cô xin anh chụp cùng hoặc thừa dịp anhkhông chú ý chụp lại.
Trong những tấmảnh đó, mặc dù ánh sáng không tốt có vẻ rất mơ hồ thế nhưng cô vẫn giữ lại.
Liếc nhìn những tấmảnh này, Đường Mặc Trầmsuy nghĩ về những điều trước kia xảy ra.
Đó là thời điểmBùi Vân Kinh đến Đường cung, hai người luôn không vừa mắt nhau, anh không thích côphản nghịch quật cường, cô cũng không thích bá
đạo cường thế, mỗi ngày đều cãi nhau đến gà bay chó sủa.
Sau này hai người từ từ hóa giải, anh cũng quen dần bên người có một cô nhóc theo mình.
Lật hết album, hồi tưởng lại không ít ký ức, đáy lòng Đường Mặc Trầmcố gắng đẩy lùi sự tội lỗi đi.
Bùi Vân Kinh tắmrửa xong xuống lầu, đứng ở trên cầu thang liếc mắt thấy albumtrong tay Đường Mặc Trầm, nghĩ đến một điều cô liền một đường vội
lao
xuống lầu.