Chương 57: Giống Như Sói Nhìn Thịt Tươi

“khô

ng phải ông ngoại mình, là chú nhỏ!”

“Đường Mặc Trầm?” Ninh Trạch Thiên khϊếp đảmnhìn trái phải một hồi “Cậu quay về Đường cung?”

Ninh Trạch Thiên chỉ gặp Đường Mặc Trầmmột lần ở yến hội, nhưng lời đồn về anh ta nghe đến chai cả tai, nên hắn cũng cực sợ vị tướng quân mặt lạnh

DiêmLa này muốn chết.

Nghĩ vậy vài ngày cùng Đường Mặc Trầmở chung, trên mặt Bùi Vân Khinh cũng không tự chủ lộ ra vài phần biểu tình mừng rỡ, nói:

“Về sau mình đều ở Đường cung.”

“Chậc chậc, nhìn bộ dáng háo sắc của cậu kìa!”

Ninh Trạch Thiên ngả ngớn đυ.ng bờ vai của cô, mập mờ hướng cô nháy mắt.

“Thành thật khai nhận, có phải cậu thích anh ta đúng không?”

“không phải là thích…”

Bùi Vân Khinh nhấp môi: “Mà là yêu!”

Ninh Trạch Thiên bĩu môi:

“Buồn nôn, không phải cậu đang giận anh ta đến nghiến răng nghiến lợi đấy sao?”

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!”

Bùi Vân Khinh giơ ngón tay lên chóp mũi của Ninh Trạch Thiên nhắc nhở:

“Đúng rồi, mình nói với chú nhỏ là là hai đứa mình đã chia tay nên về sau cậu gọi điện nhớ chú ý mộtchút.”

“không thành vấn đề!”

Ninh Trạch Thiên nâng cổ tay nhìn thời gian một chút:

“Mình đi về trước đây, mấy ngày nay ông nội của mình quản rất nghiêm, hômnay thật vất vả ông nội không ở nhà mới có thời gian chạy đến, cậu đemca

khúc sửa lại rồi gửi lại trên Weibo cho mình.”

“Được!”

Bùi Vân Khinh cười đáp lại:

“Đúng rồi, cậu nhớ ôn tập bài vở, tranh thủ thi đỗ cho tốt, đến lúc đó ông nội cậu vui vẻ một chút!”

“Biết rồi.”

Hướng Bùi Vân Khinh khoát tay, bước chân Ninh Trạch Thiên nhẹ nhàng xuống lầu.

đi tới phía cửa sổ nhìn bóng dáng gầy gò ngày càng xa, Bùi Vân Khinh cũng lộ ra nụ cười tươi, từ trong tâmcũng cảmthấy vui mừng cho bạn tốt.

Nếu Ninh Trạch Thiên thuận lợi vào nghề, Bùi Vân Khinh không những dùng các ca khúc này giúp Ninh Trạch Thiên một phen, còn có thể lấy hắn làm

môi giới, chen tay vào giới giải trí, dù sao đây là cách tiền nhanh nhất.

Quan trọng nhất trước mắt là tiền vốn ban đầu, nhưng tiền này kiếmở đâu?

đang nhíu mày trầmtư, di động trong túi vang lên.

Nhìn trên màn hình di động một dãy số lạ, Bùi Vân Khinh nghi ngờ nhưng vẫn bắt điện thoại.

“Bạn học Bùi Vân Khinh phải không? Tôi là đại diện phòng Phó hiệu trưởng họ Tiền, emđang ở trường sao!”

“Emđang ở trường, có chuyện gì sao cô?”

“Thầy giáo tìmemnói về chuyện thành tích, emlập tức phòng giáo vụ, cô ở 402.”

Vị phó hiệu trưởng này là con rễ của cục trưởng cục vệ sinh, không có bản lãnh gì, chỉ giỏi về nịnh nọt, dựa vào quan hệ của cha vợ vào được khoa y,

ngày thường ở trường giỏi về dựa vào thời gian ở trường, rồi được thăng làmphó hiệu trưởng.

Bùi Vân Khinh luôn không có ấn tượng tốt gì với vị phó hiệu trưởng này, bất quá chuyện liên quan đến thành tích mình Bùi Vân Khinh không dámthờ ơ.

một đường đi đến phòng giáo vụ, Bùi Vân Khinh đi lên lầu 4, sửa soạn lại đầu tóc của mình, nhẹ nhàng gõ cửa phòng 402.

một lát cửa phòng đẩy ra nhìn thấy cái đầu hói.

Ngoài cửa nhìn thấy một thân quần trắng xinh đẹp của Bùi Vân Khinh làmcả người phó hiệu trưởng hài lòng, vị này có đôi mắt nhỏ lập tức nhìn như sói

đói nhìn thấy thịt tươi.

“Bạn học Bùi đến đây, mời vào!”

Ép sự chán ghét xuống Bùi Vân Khinh cười đi vào văn phòng của phó hiệu trưởng, vị này đóng cửa sẵn tiện khóa cửa lại luôn.

Nghe được tiếng vang nhỏ kia, Bùi Vân Khinh nghiêng mắt nhìn thoáng qua trên mặt vẫn vân đạmphong kinh:

“Thầy Tiền, thầy tìmemcó việc gì à?”

“Kỳ thật không có chuyện gì lớn. Chính là về thành tích của em…”

trên bàn Tiền phó hiệu trưởng rút bài thi Bùi Vân Khinh ra đưa cho cô “Chính emnhìn xem, 59 điểmcòn kémđạt tiêu chuẩn một điểm, quả thật đáng

tiếc!"