Tiểu tử chết tiệt kia muốn hại chết cô sao?
Đường Mặc Trầmcòn đang ngồi bên cạnh, nếu mình không nghe điện thoại chỉ sợ đối phương ngược lại sẽ có khả năng nghi ngờ.
Nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, Bùi Vân Khinh đemđiện thoại chuyển đến bên tai.
Đầu điện thoại bên kia, âmthanh Ninh Trạch Thiên lập tức vang lên “Vân Khinh, mình có việc gấp, cậu nghĩ biện pháp đi ra ngoài, chúng mình gặp
nhau.”
Bùi Vân Khinh lặng lẽ liếc mắt nhìn phòng khách, cố ý cao giọng “A… Thầy Lý, chào thầy… Có chuyện gì sao?”
Ninh Trạch Thiên nghe ra ngữ khí của Bùi Vân Khinh “Cậu không tiện nghe điện thoại được à?”
“Được… Chúng ta gặp nhau ở trường, khoảng chừng một tiếng nữa đến.”
“Được, emnhanh chóng chạy đến trường!”
Bùi Vân Khinh làmbộ nói to “Thầy Lý, tạmbiệt”, mở điện thoại ra xóa cuộc gọi vừa rồi, một lần nữa trở lại bên cạnh bàn.
“Chú nhỏ, thầy giáo tìmemcó chút chuyện, emăn cơmxong sẽ về trường trước?”
“Để nói tài xế đưa emđi.”
“không cần, không cần, emngồi tàu điện ngầmlà được rồi chỉ sợ lúc này kẹt xe.” Bùi Vân Khinh nhanh chóng bưng chén cơmlên trong chén còn ít cơm
với đồ ăn, liền xử lý sạch sẽ, nhìn chén cơmkhông còn gì “Emăn xong rồi, vậy chúng ta coi như hòa bình nha! Emđi trước, chú nhỏ, tạmbiệt.”
“Chờ một chút!”
Bùi Vân Khinh một lần nữa quay sang, chỉ thấy anh hướng đến món bánh ngọt trênbàn hất cằm.
Bùi Vân Khinh sờ sờ dạ dày của mình với vẻ mặt sầu khổ.
“Chú nhỏ, emthật sự không ăn được nữa!”
Ai bảo hiện tại cô ăn đâu?
Đường Mặc Trầmđứng dậy đembánh ngọt đến trước mặt Bùi Vân Khinh
“Mang đến trường, đói thì ăn.”
“Được!”
Cầmlấy hộp bánh ngọt, Bùi Vân Khinh vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng làmviệc của anh.
Nhìn Bùi Vân Khinh rời đi, Đường Mặc Trầmđi đến bàn lấy điện thoại riêng gọi cho tổng thống tiên sinh.
không có nửa câu vô nghĩa, anh chỉ nói bảy chữ.
“Tôi quyết định thamgia tranh cử.”
Đầu điện thoại bên kia, tổng thống tiên sinh mừng rỡ đồng thời có chút ngoài ý muốn, sáng hômnay cùng anh gọi điện thoại, anh nói còn đang suy nghĩ
mà nhanh như vậy đã quyết định?
“Ta có thể biết được nguyên nhân không?”
Đường Mặc Trầmnghiêng mắt nhìn chămchú vào hòmthuốc trên bàn của Bùi Vân Khinh.
“không thể.”
….
….
đi thẳng ra khỏi tòa nhà quốc phòng, lúc này Bùi Vân Khinh mới bấmđiện thoại gọi Ninh Trạch Thiên.
“Cậu đang ở đâu?”
“Gần cổng ở tàu điện ngầm.”
“Cần mình đến đón cậu không?”
“không cần đến cửa thư viện chờ mình!”
trên chân Bùi Vân Khinh còn mang theo thiết bị theo dõi đây, nếu như bị Đường Mặc Trầmphát hiện cô không ngồi tàu điện ngầmchẳng phải là nói xạo
sao?
“Thư viện?” Ninh Trạch Thiên cười xấu xa “Cậu lúc nào mà tích cực với học tập như vậy?”
“Đừng nói nhảm, đến thư viện gặp nhớ rõ, đemxe dừng ở trước cổng trường mà dừng xa một chút!”
Xe thể thao màu tímkia của Ninh Trạch Thiên thật sự quá mức táo bạo chói mắt, Bùi Vân Khinh cũng không muốn để cho người khác nhìn đến, nếu
truyền đến tai anh, côthế nào cũng không thể nào biết được!
Vị thiếu gia này vội vả tìmcô như vậy, không biết là có chuyện gì gấp.
Bắt xe điện ngầmtrở lại trường học, Bùi Vân Khinh đi đến thư viện trường học.
Lầu một không tìmđược người, Bùi Vân Khinh nhanh chóng trèo lên lầu hai còn đangnhìn chung quanh tìmkiếm, một bàn tay muốn bắt lấy cánh tay
của cô, đemcô kéo đến khoảng không gian của hai gian sách.
Ở thư viện còn ra tay với Bùi Vân Khinh, muốn chết?
Bùi Vân Khinh đang chuẩn bị cho đối phương một quyền thì thấy rõ mặt của người kia, ra tay được một nửa liền thu hồi lại.
Áo thun màu trắng rộng thùng thình, quần jean rách, tóc ngắn dưới ngũ quan tinh xảo, đẹp đến không thể bàn cãi được, giống như trong truyện tranh,
người con trai cao gầy không phải là thiếu gia của Ninh gia – Ninh Trạch Thiên đấy sao.