“Ninh Trạch Thiên?”
Vẻ mặt Bùi Vân Khinh kinh ngạc, “Chị, chị nói cái gì nữa, Ninh Trạch Thiên nào?”
Giả bộ cái gì?
“Bùi Vân Khinh, cô đừng giả bộ với tôi, tôi tận mắt nhìn thấy cô cùng Ninh Trạch Thiên cùng nhau bước vào…. Ninh Trạch Thiên, cậu có phải người
đàn ông, dámlàmchuyện xấu mà không dámđối diện, tôi đi phòng vệ sinh để bắt cậu ra ngoài?”
một tiếng ‘ken két’ vang lên, cửa phòng tắmchậmrãi mở ra.
Mấy người đồng thời đưa mắt sang, dừng ở trên người từ toilet bước ra.
Mái tóc đen được uốn gọn gàng được thả, mái tóc như vậy càng làmnổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, trang điểmmàu khói, lông mi dài giống như búp bê,
cánh môi màu đỏ như lửa rát xinh đẹp.
trên người là áo thu màu đen bó sát người, váy đen ngắn bao lấy dáng người thon thả, trên chân là đôi giày cao gót cao mười phân.
Người này làmsao giống với người con trai Ninh Trạch Thiên chứ?
Đứng trước mặt mọi người, rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi nóng bỏng.
“cô…” La Gia Tuệ ngớ ra, “cô…. cô là ai?”
bí mật Ninh Trạch Thiên là con gái chỉ có một mình Bùi Vân Khinh biết.
La Gia Tuệ đương nhiên sẽ không nghĩ đến, người trước mắt này chính là Ninh Trạch Thiên.
Ninh Trạch Thiên ômlấy cánh tay, kinh thường đánh giá liếc mặt La Gia Tuệ một cái, cố ý châmbiến.
“Vân Khinh, tại sao có người xấu xí như vậy ở đây?”
một câu liền chọc cho La Gia Tuệ tức giận đến khuôn mặt xanh mét.
đang định phản bác, Bùi Vân Khinh đã cất bước đi đến trước mặt cô.
“Chị, embiết thi lần này là emhơn chị, chị đừng không vui nhưng mà… Chị cũng không thể làmnhư vậy, ngay cả trước mặt chú nhỏ mà gây rắc rối cho
emchứ?”
“Chị…”
La Gia Tuệ vừa muốn mở miệng thì thấy Bùi Vân Khinh ômcánh tay Đường Mặc Trầm.
“Chú nhỏ, anh đã thấy tận mắt, làmgì có Ninh Trạch Thiên, đây chính là một người bạn mà emmới quen được. Emmuốn, về sau có thể
cùng anh xuất hiện ở một số trường hợp nên cố ý nhờ cô ấy dạy emcho trang điểm.”
Lời nói cuối nói xong, cô đã có ý nức nở.
“Chúng ta cái gì cũng chưa làm, anh cũng không thể oan uống em!”
Nhìn từ lúc ‘cô bé kia’ bước từ phòng vệ sinh ra, Đường Mặc Trầmliền biết mình đã trách lầmBùi Vân Khinh.
Giờ phút này, trong lòng tức giận đã tiêu đi hết, nhìn vẻ mặt thu hút của cô, cảmthấy trừ xin lỗi chính là đau lòng.
Đưa bàn tay qua, sờ lên khuôn mặt nhỏ để an ủi, giọng nói người đàn ông mang theo nhẹ nhàng.
“Thực xin lỗi, chuyện này là anh không tốt, là chú nhỏ hiểu lầmem.”
Đúng… Thực xin lỗi?
Ôn Tử Khiêmchỉ nghe thiếu chút nữa rớt cằmxuống.
Ngài ấy…. Ngài ấy…. Ngài ấy cũng biết xin lỗi sao?
không cần nói đến anh ta, ngay cả Bùi Vân Khinh cũng vô cùng hoảng sợ.
Sống đến hai đời rồi, đây là lần đầu tiên nghe được anh xin lỗi.
Mà lời xin lỗi này, cô cũng không dámnhận!
“không… không trách anh, embiết chú nhỏ là sợ emgặp chuyện không may, chú nhỏ cũng là quan tâmem, muốn trách là trách….”
Bùi Vân Khinh từ trong lòng anh ngẩng lên, nâng tay hướng La Gia Tuệ chỉ,
“Trách chị ấy!”
“Tôi…”
La Gia Tuệ lúc này đã hôn mê rồi.
rõ ràng là chính mình thấy cô cùng Ninh Trạch Thiên bước vào, như thế nào lúc này biến thành cô gái?
La Gia Tuệ vẫn còn suy tư, Bùi Vân Khinh lòng đầy cămphẫn lại nói tiếp.
“Chị bình thường ở trước mặt ông ngoại nói không tốt về emthì emcũng bỏ qua. Nhưng lần này chị hơi quá đáng rồi, chị khi dễ emthì không có gì,
nhưng tại sao chị lại đùa giỡn với chú nhỏ chứ?”
một câu thôi, nháy mắt đemmâu thuẫn thăng cấp thành nói xấu.
Khi dễ Bùi Vân Khinh là một chuyện, trêu chọc Đường bộ trưởng chính là một chuyện khác rồi.