Chương 183: Anh Quá Càn Rỡ Rồi

đi đến chỗ Đường Mặc Trầm, LamNhược cười rồi đυ.ng vào cánh tay của Bùi Vân Khinh.

Bùi Vân Khinh quay sang, nhìn gần gần đến Đường Mặc Trầm, hướng mọi người nói xin lỗi không tiếp được, lập tức tức đi đến chỗ anh.

“Chú nhỏ?”

“Chúng ta đi thôi.”

“anh không thamgia quyên góp sao?”

“Có Tử Khiêmlo rồi.”

“Vậy emđi đến chỗ mấy phu nhân nói tạmbiệt một tiếng.”

Bước nhanh đến chỗ cũ, Bùi Vân Khinh cười hướng mọi người nói từ tạmbiệt, mấy người vẫn còn không quên nhắc cô lần khác đến chỗ bọn họ chơi.

“Nếu có cơ hội nhất định đến, mấy vị phu nhân cứ từ từ nói chuyện, emđi trước.”

nói lời chia tay cong, cô bước nhanh đến chỗ Đường Mặc Trầm, hai người cùng nhau ra khỏi dạ hội, đi về hướng thang máy.

Đường Mặc Trầmthuận miệng hỏi, “nói về vấn đề gì vậy?”

“Chúng em…”

Bùi Vân Khinh cười, “Chỉ là mấy vị phu nhân biết emlà cháu gái của anh, đương nhiên cho emvài phần mặt mũi. Phu nhân của Đại sứ nước F còn nói,

cho emrảnh thì đến làmkhách của cô ấy, dạy con trai cô ấy tiếng trung.”

Đường Mặc Trầmdừng bước chân.

“Emđồng ý?”

Bùi Vân Khinh nghiêng mắt, tầmmắt dừng ở trên mặt anh liền giật dừng, theo cười khẽ một tiếng.

“Chú nhỏ, con trai người ta mới mười tuổi.”

“Vậy cũng không được.”

“Biết rồi.”

cô bĩu môi, lôi kéo anh đi vào thang máy, liền nhỏ giọng nói một câu, “Đúng là bình giấmchua lớn.”

Người đàn ông nghiêng mắt, “Emnói cái gì?”

“Em…”

cô trưng ra khuôn mặt tươi cười, “Emnói là chú nhỏ… Rộng lượng…. Đúng…. Vô cùng rộng lượng…. Giống như biển rộng, cái gì cũng chứa được!”

Đường Mặc Trầmvẫn nghe được câu ‘bình dấmchua lớn’, mà còn muốn hỏi lại.

Nhìn cô trưng ra khuôn mặt, xoay xoay con mắt nghĩ cách đối phó, thật dễ thương, anh khó mà kiềmchế được.

Tiến lên một bước, anh lập tức đemcô đẩy đến một góc thang máy - đây là góc chết không còn đường lui nữa.

“Chú nhỏ?”

Bùi Vân Khinh kinh ngạc ngẩng mặt lên, nụ hôn người đàn ông đã rơi xuống, ngự trên cánh môi cô.

Nháy mắt hai đôi môi chạmvào nhau, cô kinh ngạc, mắt mở lớn.

Này… Đây là thang máy, hơn nữa còn là thang máy phủ tổng thống!

đang lúc cô xuất thần, thì trên môi anh đã khẽ cắn một cái.

Cánh môi hơi đâu, môi cô không tự chủ mà thả lỏng, người đàn ông mược cơ hội tiến vào nhanh chóng, chiếmlấy mềmmại cùng với ngọt ngào của cô.

Môi của cô vẫn còn lưu giữ mùi rượu lúc nãy, mùi vị của dứa hòa lẫn cùng với rượu Rumlàmcho người ta càng thêmmê đắm.

Hôn cô, bàn tay liền theo thắt lưng dời xuống, để ở lưng cô, làmcho cô cùng anh càng gần nhau hơn.

Thang máy đi xuống, từ tầng ba xuống tầng một.

Thẳng đến khi cửa thang máy tách một tiếng mở ra, Đường Mặc Trầmmới chịu bỏ ra, đemngười con gái ở trong lòng bị anh hôn đến hai gò má đỏ bừng

buông ra.

Bùi Vân Khinh vừa muốn nhìn bên ngoài có ai không, thì tay người đàn ông đã bắt được tay cô, lôi kéo ra khỏi thang máy.

“Bộ trưởng!”

Trong đại sảnh, nhân viên an ninh nhìn anh, đều cung kính chào hỏi.

Đường Mặc Trầmnhẹ nhàng gật đầu, hoàn toàn không có nửa điểmmất tự nhiên khi làmchuyện xấu, Bùi Vân Khinh lại giống như trộm, không dám

ngẩn đầu dậy.

anh quá càn rỡ rồi!

nói hôn liền hôn.

Chẳng may có người tiến đến thang máy, hoặc bên ngoài thang máy có người…

Dưới cầu thang, tài xế đã sớmđược thông báo, nên dừng xe ở dưới chân cầu thang rồi.

Hai người chia nhau ngồi vào chỗ phía sau, Bùi Vân Khinh sữa chữa làn váy, thì bàn tay đã bị anh bắt lấy, kéo đến đùi anh.

Bùi Vân Khinh nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy trên chiếc quần lính màu xanh đen, ngón tay của người đàn ông như ngọc thạch tạc thành, khớp

xương rõ ràng, trắng nõn thon dài.

Bàn tay thật to nắmkhông hết, nhưng vừa vặn che chở cho cả lòng bàn tay cô.