Chương 170: Phẫn Nộ Nhanh Hơn Phá

“Đới tiểu thư.” Trợ lý nhẹ giọng nhắc nhở, “Chúng ta vào thôi?”

Đới Annie cố gắng duy trì mỉmcười trên mặt, trong miệng sắp cắn nát môi trong rồi.

Lần đầu tiên xuất hiện trong yến hội, thậmchí một người phóng viên chụp hình cũng không có!

Giờ này phút này, Đới Annie đã muốn phẫn nộ mạnh.

Giày cao gót nặng nề bước trên bậc thang, cô ta cắn rang nói.

“đi tìmhiểu thử cho tôi biết, người đàn bà đó là ai!”

một người đàn bà không có danh tiếng làmsao lọt vào mắt xạnh của bộ trưởng chứ?

cô ta ngược lại muốn nhìn thử một chút, đối phương là thần thánh phương nào thế nhưng cướp đi sự nổi bật của mình.

….

….

Dạ tiệc từ thiện phủ tổng thống, cho đến bây giờ đều là cho mọi cô gái khoe sắc, đàn ông khoe tiền.

Nămnay, đương nhiên cũng vậy.

ở trên sân khấu dàn nhạc giao hưởng đang trình diễn vui vẻ, trong đại sảnh các khách mời nói chuyện với nhau.

Tiệc tối như vầy, Đường Mặc Trầmrất ít khi thamgia.

Nămtrước anh thăng chức làmbộ trưởng, bất qua chỉ cho Ôn Tử Khiêmđưa một tờ chi phiếu đến.

Nhiều nămqua, người đàn ông không hứng thú lại thamgia lần đầu tiên.

Cho dù anh không có chính thức thamgia trực tiếp chuyện tranh cử, nhưng làmtin tức lớn nhỏ đã truyền đi rồi.

Chuyện tranh cử tổng thống chuẩn bị lên chức này cạnh tranh rất khốc liệt, mọi người chú ý đến thái độ của anh cũng cao.

Sớmđã có người đưa tin truyền đi, tất cả mọi người suy đoán vị bộ trưởng này sẽ chọn ai làmbạn gái đi chung.

Các nhân vật nổi tiếng, nhưng chủ yếu là các cô gái đang đoán xemvị này sẽ chọn ai làmbạn gái hômnay.

Bởi vậy, khi anh bước vào phòng, lập tức thu hút được ánh mắt của mọi người.

“Mau nhìn đi, Đường bộ trưởng đến!”

“Trời ạ… Còn đẹp trai hơn ở trên tivi nữa.”

“Cùng đứng với ngài ấy là ai, chưa từng thấy trước kia?”

…..

Tầmmắt mọi người trên người anh xẹt qua, không hẹn mà gặp đều rơi trên người Bùi Vân Khinh.

Các cô gái trẻ hoặc hâmmội hoặc ghen tị, ánh mắt của tất cả người đàn ông ở đây hầu hết đều tò mò.

một người đẹp cực phẩmnhư vậy, anh ở đâu tìmđược?

một góc phòng, Cố đại tiểu thư Cố Tây Phán nghe được mấy người bên cạnh đang thảo luận, cũng quay mặt lại.

Nhìn Đường Mặc Trầmcùng Bùi Vân Khinh đi cùng nhau, cô ta nắmcác cốc muốn bể.

Trường hợp như vậy, tại sao Đường Mặc Trầmlại mang Bùi Vân Khinh đi chứ?

cô nhóc kia, có thể mê hoặc anh như vậy?

Bộ trưởng bộ Vệ sinh Lý Thư tươi cười đi đến, Cố Tây Phán thu hồi tầmmắt mình lại, cũng hướng đối phương cười lại.

“Hình ảnh thu hút như vậy, Tây Phán đương nhiên muốn nhìn thử có quen biết không chứ?”

Người đàn ông Lý Sách này cũng gần ba mươi, mặc trên người một bộ vest màu xámbạc.

Ngũ quan khéo léo, một bộ màu xámbạc và kính mát che khuất đôi mắt và mũi nhọn, bên môi luôn vui vẻ.

Lãnh đạmvừa đủ, ngọc thụ lâmphong.

Dù là người amhiểu như Cố Tây Phán, nhìn một lần cũng hơi giật mình.

“Vị này là?”

“Để tôi giới thiệu một chút.” Lý Thư tươi cười, “Đây là tiểu thư của công ty dược phẩmCố thị - Cố Tây Phán. Vị này là Phương giáo sư – Phương Mê

đến thành phố chúng ta để thamgia diễn đàn y học. Phương giáo sư không chỉ chuyên khoa ngoại, còn là tiến sĩ của dược lý học, nhị vị coi như người

cùng ngành, có khả năng gặp mặt nhau nhiều đấy.”

Cố Tây Phán cong môi đưa tay phải ra, “Phương giáo sư xin chỉ giáo nhiều.”

Phương Mê cười như gió xuân, chỉ nhàn nhạt cầmđi cô ta.

“Cố tiểu thư khách khí, hai chữ giáo sư Phương mỗ không dámnhận.”