Đầu dây điện thoại bên kia, người đàn ông trầmmặc.
Bất quá Bùi Vân Khinh cũng rõ ràng nghe được tiếng anh hít thở thở rất nặng.
Quả nhiên bị mình chọc ghẹo nhiệt huyết sôi trào sao?
Bùi Vân Khinh cảmthấy có chút đắc ý nhỏ, lá gan cũng lớn hơn một chút.
Ngón tay nhẹ nhàng, cô cố ý đemâmthanh nhỏ nhẹ, mang theo vài phần nũng nịu.
“Chú nhỏ ơi, nếu không…. Chúng ta gọi video nói chuyện đi, hai ngày không thấy anh, emcũng muốn nhìn một chút.”
Miệng vừa nói, cảmthấy bắt đầu tưởng tượng, chút nữa anh nhìn mình trong bồn tắmthì có biểu cảmgì?
“không được!”
Kế hoạch thất bại!
Bùi Vân Khinh bĩu môi, đang suy tư muốn gửi cho anh một tấmảnh nữa hay không, thì lỗ tai nghe được tiếng dịch cửa.
Kèn xe?
“anh đang ở trên xe?”
“Ừ.”
Trách không được không thể nghe điện thoại, trên xe thì chắc có Ôn Tử Khiêm, anh làmsao có thể cùng cô nói chuyện video được chứ?
“Vậy emkhông quấy rầy chú nhỏ nữa, chờ anh có thể nghe được thì chúng ta lại nói chuyện tiếp?”
“Ừ.”
“Chú nhỏ lát nữa gặp.”
“Lát nữa gặp.”
Đưa điện thoại qua một bên, Bùi Vân Khinh rửa mặt rồi quay lại bồn tắm, mở chức năng mát xa.
Nước mở ra, tạo ra bong bóng xoa bóp cho làn da, toàn thân thân mệt mỏi cũng trở thành hư không.
Tắt nước đi, cô đứng dậy lấy khăn tắmbọc người lại, rồi bước ra khỏi bồn tắm.
sấy tóc, lại dọn dẹp phòng tắmmột lần, này ra khỏi phòng tắmtiến đến phòng thay đồ.
vồn dĩ phòng để quần áo trống rỗng nhưng đã đầy do có thêmquần áo của cô.
Quần áo của anh không ít, nhưng so với quần áo của cô thì có chút đáng thương, giờ phút này bị đẩy đến góc.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên giá quần áo, Bùi Vân Khinh có chút buồn.
Chốc lát cùng anh nói chuyện, mình muốn mặc gì?
Hômqua thì áo tắmtối nay sẽ thay đổi một chút..
Lơ đãng đảo qua trên gá quần áo của anh, khóe môi của cô giơ lên.
Ừ đêmnay sẽ là phong cách boyfriend.
Lấy áo sơ mi của anh, mặc lên người.
Nhìn trong gương, thân hình của người con gái tinh tế, áo sơ mi lớn như vậy trở thành váy, cổ áo thả lỏng xương quai xanh như ẩn như hiện.
Cuộn tay áo lên, nhìn vào gương bày ra tất cả tư thế phong tình vạn chủng, nào là nháy mắt nào là ánh mắt, Bùi Vân Khinh cũng rất hài lòng hình tượng
của chính mình.
đưa tay lấy di động, nhìn thời gian một chút, đoán là anh đã về khách sạn.
cô xoay người, tay phải làmsúng, tay trái đỡ lấy cổ tay phải, nhắmcửa phòng, nheo một con mắt.
“Chú nhỏ, ngoan ngoãn giơ tay lên, hướng emđầu hàng đi!”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã mở ra.
Bùi Vân Khinh trừng mắt lớn, nhìn sang.
Cửa mở ra, một thân quân trang, caravat đều cẩn thận tỉ mỉ là người mới được nhắc đến, là Đường Mặc Trầm.
một khắc kia, không khí đọng lại.
Nămgiây sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, hốt hoảng thu hồi hướng nhắmsúng lại.
“Chú nhỏ, em… Emchỉ muốn cùng anh đùa…. Chơi đùa thôi!”
Ánh mắt người đàn ông đảo qua chiếc áo sơ mi cô đang mặc cùng với đôi chân nhỏ rồi dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi cất bước đi vào phòng, đemcửa
đóng lại, anh đi nhanh đến trước mặt cô, nhìn Bùi Vân Khinh từ trên xuống.
“Muốn anh đầu hàng?”
“không dám, không dám!” cô khóc không ra nước mắt, “Emđầu hàng, emđầu hàng không được sao?”