Chung Linh cũng là phụ nữ, cô ta có thể rèn luyện đến mức này, Bùi Vân Khinh cũng biết là không dễ dàng gì!
Chung Linh nói kết thúc buổi huấn luyện, cô còn có chút chưa muốn kết thúc.
“Huấn luyện viên Chung Linh, khi nào thì emmới có thể đạt đến trình độ như cô bây giờ?”
“không phải lo lắng!” Chung Linh sợ cô nản lòng, quyết định cổ vũ cô một chút, “nói cho embiết mộtđiều, đừng kiêu ngạo. Emlà người thứ hai trong tất
cả những học viên ta dạy nămnay, có thể đánh chạmđến quần áo của cô!”
Bùi Vân Khin hơi giật mình, “nói như vậy, thành tích của emkhông phải là quá kém?”
Đâu phải chỉ là không tính là quá kém, mà là đã tốt lắmrồi!
Đương nhiên, lời này Chung Linh chưa nói ra, sợ cô kiêu ngạo.
“Kỹ thuật của emkhông tồi, phản ứng cũng rất nhanh, nhưng sức mạnh lại có chút yếu. Chỉ dựa vào huấn luyện của cô ở đây không là không được, về
nhà cũng vẫn phải kiên trì huấn luyện mới được.”
“cô yên tâm!” Được cô giáo khen ngợi, Bùi Vân Khinh càng gia tăng mấy phần tự tin, “Emnhất định sẽchămchỉ luyện tập.”
Chung Linh gật gật đầu, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.
“Huấn luyện viên Chung!” Bùi Vân Khinh tò mò hỏi, “Người đầu tiên đánh chạmđược quần áo của cô là ai vậy?”
“Tư Đồ Duệ!”
Tư Đồ Duệ?
Trong đầu Bùi Vân Khinh hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi của người nào đó, cảmthấy có mấy phần kinh ngạc.
không nghĩ tới, dĩ nhiên là anh ta.
Nhắc tới Tư Đồ Duệ, Chung Linh khẽ gật đầu một cái, trong giọng nói lộ ra vài phần ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cái tiểu tử thúi kia, nếu là được một phần như emthì tốt rồi.”
Chung Linh đeo balo rời đi, Bùi Vân Khinh thu thập đồ đạc của mình, lấy điện thoại di động trong túi ra.
trên màn hình, hiện lên một thông báo cuộc gọi nhỡ và một số tin tức weibo.
Cuộc gọi nhỡ là từ Viện trưởng Vương An, Weibo tin tức toàn bộ đến từ “Nữ vương đại nhân” Ninh Trạch Thiên.
Để cho Bùi Vân Khinh kinh ngạc chính là Bộ trưởng đại nhân cao lãnh nhà mình thế nhưng mà lần đầu tiên chủ động gửi cho mình một cái tin nhắn.
“Có chuyện đột xuất, đi công tác mấy ngày.”
Chỉ có mấy chữ này, Bùi Vân Khinh nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
Phải biết rằng, đây chính là tin nhắn đầu tiên anh chủ động gửi cho cô sau nhiều năm.
Ấn xuống phần trả lời, cô viết rồi xóa, viết rồi xóa -- không biết nên viết như thế nào để không quá buồn nôn làmcho anh phản cảm, lại sợ không đủ
thân mật. Cuối cùng sau nhiều lần xóa bỏ sửa chữa, cẩn thận đemtin nhắn đọc lại vài lần, hơn nữa thêmmột cái hôn biểu tình, sau đó cô mới nhấn nút
gửi.
không có chờ anh trả lời, cô đứng lên đeo túi đi ra phòng huấn luyện, đồng thời bấmđiện thoại cho gọi Vương An - - Là một người bận rộn giống như
Đường Mặc Trầm, làmgì có thời gian rảnh xemtin nhắn.
“Xin lỗi, Viện trưởng Vương, vừa rồi có việc bận không tiện nghe điện thoại.”
“không sao, là tôi muốn thông báo cho anh một tiếng, hiện tại tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi.”
“Được, ngày mai trước chín giờ tôi sẽ đến bệnh viện.”
Đemđiện thoại nhét lại vào túi, Bùi Vân Khinh ngẩng mặt lên nhìn đến bãi đỗ xe, lập tức nhảy dựng lên.
Xe thể thao của cô bốn phía, bị mười mấy chiếc xe vây quanh, tất cả đều là những chiếc xe thể thao đắt tiền, chiếc xe màu vàng sáng nổi bật chói mắt ở
giữa chặn ngay trước xe cô.
Hômnay ở trong sân huấn luyện không nhìn thấy Tư Đồ Duệ, mặc một bộ đồ đen, lười biếng dựa vào trên xe thể thao, điếu thuốc trong tay mang
theo một làn khói, đang chậmrãi từ giữa môi phun ra.
Hứa Gia cùng một cô gái xinh đẹp khác đứng ở bên hắn, bên cạnh ngoài vài cái nhị thế tổ cô đã gặp ra còn có mấy người namnữ trẻ tuổi mà Bùi Vân
Khinh không nhận biết.
Mỗi một người đều mặc quần áo hàng hiệu, vừa nhìn là biết không quý cũng phú.
Quả nhiên, vẫn là phải tới!