là còn lén lút sao?
Edit: mhà 1097
Sáng sớmnhư mọi khi, đồng hồ báo thức trong điện thoại di động vang lên.
Bùi Vân Khinh mắt vẫn nhắm, giơ tay tìmđiện thoại di động, nhưng thứ tìmđược không phải là điện thoại di động mà là một bàn tay – một bàn tay ấm
áp, thon dài, có lực.
Bàn tay?
cô mở to mắt, chạmphải một đôi mắt đen như mực, thâmthúy giống như mặt hồ sâu.
Chú nhỏ?
anh lại còn đang ở trên giường của cô, hơn nữa không chỉ là ở trên giường của cô, mà còn đang ở dưới người của cô!
cô buông tầmmắt nhìn xuống, ngực rắn chắc của namnhân, những đường nét cơ bắp khoẻ mạnh, còn có bầu ngực của cô.
cô ghé vào trên người anh, trên người không mặc cái gì, nhưng quan trọng nhất là xúc giác cho cô biết là anh cũng giống như vậy.
Bùi Vân Khinh quýnh lên.
Hốt hoảng tránh khỏi người đàn ông, kéo chăn qua quấn lên người.
Liếc mắt một cái nhìn qua, lại thấy thân thể anh - - chỉ lo quấn người mình, kết quả đemthân thể anh lộ ra rồi.
“Thực xin lỗi!” cô vội vã đemchăn đắp lên người hắn, kéo qua một góc che cho mình, “anh… anh sao lại ở đây?’
Ngồi dậy, Đường Mặc Trầmđưa bàn tay kéo cô về phía mình.
“Là emmột mực giữ anh ở lại mà!”
“Vậy anh mau trở về đi, chẳng may quản gia cùng người hầu nhìn thấy…”
“Nhìn thấy thì sao?”
Đường TrầmMặc anh ngủ cùng người phụ nữ của mình, chẳng lẽ còn phải lén lút?!
Ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân, rồi sau đó là tiếng gõ cửa - - không phải là gõ cửa phòng cô, mà là cửa phòng anh.
Tiếng nói của Ôn Tử Khiêmtruyền vào, “Bộ trưởng, ngài vẫn chưa dậy sao?”
Tiếng nói của Chu quản gia cũng theo sau vang lên, “Thiếu gia, không có gì không thoải mái chứ?”
Nhiều nămsống trong quân doanh, Đường Mặc Trầmđã sớmhình thành thói quen dậy sớm.
Đây là lần đầu tiên, muộn như vậy anh vẫn chưa xuống lầu, thật sự quá mức khác thường. Chu quản giá cùng Ôn Tử Khiêmkhó tránh khỏi lo lắng.
Cả hai người đều ở đây, Bùi Vân Khinh khẩn trương cắn môi, thấy Đường Mặc Trầmmuốn đáp lại, trong lòng cô quýnh lên, mạnh mẽ nhào tới, đưa tay
bịt miệng của anh.
“không được lên tiếng đáp lại.” Nhắc nhở anh một câu, Bùi Vân Khinh hắng giọng, nói to, “Chú nhỏ hình như đi lên tầng trên rồi, các người đi lên ban
công tìmxem!”
Ngoài cửa, hai người không biết là nói dối, xoay người đi lên tầng trên tìm.
Nghe tiếng bước chân của hai người xa dần, Bùi Vân Khinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay bịt miệng Đường Mặc Trầmrút về, nhíu mày
lư
ờmanh một cái.
Nếu để cho Ôn Tử Khiêmcùng Chu quản gia biết được anh ở trên giường cô, cô làmsao còn có mặt mũi gặp người a?
Người đàn ông ngồi bất động, cô chỉ gấp đến mức đẩy đẩy anh.
“đi mau a!”
anh yêu đương cũng phải vụиɠ ŧяộʍsao?
Đường Mặc Trầmcau mày không nhúc nhích.
“Bọn họ sớmmuộn gì cũng phải biết.”
Bùi Vân Khinh bĩu môi, “Emcũng không có da mặt dày giống như anh.”
Lời vừa nói ra, cô liền hối hận.
“Emkhông phải nói anh, emnói…”
Lời xin lỗi của cô vẫn chưa nói xong, ngón tay của namnhân đã đặt lên môi của cô, tay kia nâng mặt cô, Đường Mặc Trầmnghiêmnghị nói.
“Về sau, nói chuyện với anh không nên dùng, còn có… không phải sợ anh!”
Ngữ khí người đàn ông ôn hòa, đôi mắt cũng là tràn đầy yêu thương.
Bùi Vân Khinh kinh ngạc nhìn anh.
“Chú nhỏ?!”
“Mặc Trầm.”
anh trịnh trọng sửa lại cho đúng.
Bùi Vân Khinh mímmôi, nuốt nước miếng ực một cái, chậmrãi nói tên của anh.
“Mặc… Mặc Trầm.”
Đường Mặc Trầmrất hài lòng, khóe môi khẽ cong lên, dịu dàng vén tóc mai trên mặt cô, đặt nụ hôn trên môi cô.
Namnhân mặc quần rồi đi ra ngoài cửa phòng, Bùi Vân Khinh vẫn còn ômchăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngẩn người tại chỗ.
Chú nhỏ vừa nãy đối xử với cô rất ôn nhu.