Hơi thở của namnhân cùng với thanh âmtrầmthấp lướt qua vành tai của cô, trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng.
không phải là hưng phấn, mà là hoảng sợ.
Mình thật sự là to gan, sao có thể đemanh coi như thợ mát xa sai bảo?
Còn mát xa toàn thân?
“không… không cần!” Nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, cô trốn thật nhanh nhảy xuống giường, “Chú nhỏ đi làmvất vả, để emxuống xembữa tối
chuẩn bị như thế nào rồi?”
Nghe tiếng bước chân cô vội vã chạy xuống lầu, Đường Mặc Trầmnâng tay xoa cái mũi, dở khóc dở cười nhíu mày.
Nha đầu kia, đến khi nào mới không còn sợ anh?
… Tro
ng phòng ăn,
Bùi Vân Khinh ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn về hướng Đường Mặc Trầmngồi, gắp một miếng món cá hấp anh thích ăn nhất.
“anh làmviệc vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”
“Được.”
Đường Mặc Trầmđáp nhẹ, ưu nhã lấy xương trong miếng thịt cá, đemmiếng thịt bỏ vào miệng.
Nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn bộ dạng anh ăn cơm, trong đầu của Bùi Vân Khinh vang lên câu nói lúc trước của Cố Tây Phán.
Lời nói người đàn bà kia tuy có chút khó nghe nhưng cũng không phải không có đạo lý. Mình thật sự có đủ tư cách cùng anh đứng một chỗ ở phủ Tổng
thống sao?
nói cho cùng, Cố Tây Phán nói cũng không sai.
Mình chỉ là người đàn bà của chú nhỏ, vẫn là không lên được phòng khách.
Cảmthấy buồn bực, làmsao còn có muốn ăn nữa, mỹ vị đầy trên mặt bàn có cũng như không.
Bới vài miếng cơm, Bùi Vân Khinh đặt đũa xuống.
“anh từ từ ăn tiếp nha.”
Liếc mắt nhìn thấy chén cơmcủa cô cũng vẫn còn hơn phân nửa, Đường Mặc Trầmnhíu mày.
Bởi vì muốn cô ăn nhiều thêm, anh đã phân phó Chu quản gia, dặn dò phòng bếp làmnhững món ăn hợp khẩu vị của cô. trên bàn toàn những
muốn cô thích ăn, vậy mà cô chỉ ăn có một ít như vậy?
không yên lòng với cô, anh ăn bát cơmthật nhanh, đứng dậy đuổi theo cô.
Nhìn phòng ngủ không thấy bóng dáng của cô, anh đi thẳng ra ban công, quả nhiên thấy cô gái đangngồi trên xích đu, tay vòng ômđầu gối, ánh mắt nhìn
vào phương xa.
trên mặt lộ ra vài phần cô đơn tịch liêu.
Lúc cô mới tới Đường cung, luôn thích một mình tới đây ngồi, nhìn chămchú vào nơi xa ngẩn người.
Chẳng lẽ lại nhớ nhà?
Cất bước đi tới gần, bàn tay to của Đường Mặc Trầmnâng tay vén tóc mái che khuất khuôn mặt cô.
“Nhớ nhà sao?”
cô lắc đầu.
Ngồi xổmxuống, Đường Mặc Trầmđưa tay hất tóc che mất khuôn mặt của cô.
“Khó chịu chỗ nào sao?”
Bùi Vân Khinh ngước mắt, nhìn chămchú vào mắt của namnhân.
Trong con ngươi, phản chiếu một hình ảnh nho nhỏ, lộ ra sự thân thiết.
nói cô là đồ chơi của anh?
Hừ!
Đồ chơi thì đồ chơi?
Cho dù bây giờ tạmthời không làmđược người phụ nữ giúp anh đoạt được giang sơn quyền lực, cô liền làmmột tiểu yêu tinh khiến cho anh không thể
rời, không thể quên.
Đưa tay lên vòng qua cổ của anh, cô mở miệng.
“Emcó chút không thoải mái, anh ômemxuống tầng được không?”
không lẽ là ngâmnước lạnh làmcho cô bị cảmrồi hay sao?
Người đàn ông nhíu mày, đemcô bế bổng lên, bước nhanh xuống tầng đưa vào phòng ngủ, đặt lên giường, giơ tay đặt lên trán cô, kiểmtra. Tựa
hồ không nóng, không phải là bị sốt, nhưng anh vẫn là lo lắng.
anh đứng dậy đi lấy nhiệt kế, lúc trở về thì thấy Bùi Vân Khinh đã rúc vào trong chăn.
“Nhanh, đo nhiệt độ cơ thể một chút!”
Đưa tay lên vén chăn ra, chỉ thấy trên người cô gái mặc chiếc áo ngủ tơ lụa màu đen.
Đường Mặc Trầmgiật mình, nâng tay đỡ lấy cánh tay của cô, muốn giúp cô kẹp nhiệt kế.
Cánh tay nâng lên, cuốn quanh ômlấy cổ của anh, Bùi Vân Khinh đemmặt rúc vào bên cổ của anh.
“anh, ngực emcó chút đau.”