một tuần sau, sau khi sự kiện ‘đổ máu’ chấmdứt, Bùi Vân Khinh rốt cuộc thì Đường Mặc Trầmcũng cho phép ra khỏi cửa Đường cung.
Mở cửa xe thể thao mới ra, chạy lên đường cao tốc, cô quả thực so với chimđược thả khỏi l*иg nên rất vui vẻ, tốc độ lái xe cũng thật sự rất
nhanh, trên đường chạy xe đều bị cô bỏ qua.
Típ!
một tiếng kèn xe vang lên, một chiếc xe thể thao màu vàng sáng chạy qua xe cô.
Nhận ra là mình vừa bị vượt qua, Bùi Vân Khinh không để ý đến, tiếp tục lái xe của mình, đối phương giống như cố ý cùng cô đối đầu, thúc vào đuôi xe
thiếu chút nữa đυ.ng đầu xe cô.
Trong lòng giật mình, cô vội vàng đemxe hướng sang bên cạnh dồn sức lái sang hướng khác, xe suýt nữa đυ.ng đến vạch ngăn cách, cũng may kỹ
thuật cô tốt, không thì gặp chuyện không may.
Chỗ lái xe thể thao màu vàng vươn ra một bàn tay, dựng thẳng ngón tay giữa lên.
Chẳng có gì vui!
Bùi Vân Khinh không để ý đến, chỉ tiếp tục lái xe của mình đối phương, giống như không tính buông tha cô, đích xe vung qua vung lại như rắn, trong
chốc lát đột nhiên dừng lại.
Bùi Vân Khinh tính tình đang vui vẻ, cũng bị đối phương chọc giận.
Cố ý dừng lại, đemxe cách đối phương một khoảng, nhắmngay cơ hội, cô mạnh mẽ đạp chân ga.
Xe thể thao màu đỏ tăng tốc trốn tránh, chiếc xe như đang thét lên ở bên đường.
Bùi Vân Khinh từ trong kính chiếu hậu liếc xe đối phương, quay về cùng giơ lên ngón tay cái, sau đó xoay tròn ngón tay rồi chỉ xuống dưới.
Cùng cô đối đầu, nhìn xemthử tài lái xe của cô ai là dạy?
Cười lạnh một tiếng, chân phải cô đạp nhẹ, đemđối phương đá ra xa xa sau người.
“Mẹ nó!”
trên xe thể thao màu vàng, lỗ tai khảmmột bông tai màu tím, chàng trai trẻ tức giận đưa tay nện ở trêntay lái.
“Tra cho tôi số xe, tôi nhìn xemthử mẹ nó ai mà trâu như vậy X.”
Xe thể thao lái vào ven đường, Bùi Vân Khinh nhìn trái phải một cái, xác định chú nhỏ không có an bài người theo dõi cô, lúc này mới nhanh chóng chạy
nhanh, đi vào quán bar đối diện.
Nhìn cô đến, bồi bàn cung kính Bùi Vân Khinh vào.
“Bùi tiểu thư, thiếu gia ở trên lầu!” Miêu
Quán rượu này là địa bàn của Ninh Trạch Thiên, mặt ngoài là quán bar nhưng thực ra đây là phòng tập luyện của anh ta.
Trong nhà không cho phép anh ta đến với âmnhạc, anh ta mua một quán bar để che giấu, đemlầu ba cải thiện thành phòng tập luyện.
Lầu ba có đầy đủ các loại nhạc cụ, thậmchí còn có một phòng ghi âmnhỏ.
Bùi Vân Khinh ngựa quen đường cũ đi đến lầu ba, đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Ninh Trạch Thiên đangômghi ta điện.
Thấy cô đến, anh ta có chút hưng phấn mở miệng.
“Nghe ca khúc mới của mình đi.”
Bùi Vân Khinh ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Ninh Trạch Thiên đã muốn nhảy xuống ghế, cầmđàn gẩy, tiếng đàn ghi ta điện vang vọng khắp phòng.
“Ai nói con gái phải ôn nhu, mềmmại làmnũng
Ai nói con gái phải nghe theo, và khôn khéo
…..
Đó là lời dối trá, gặp quỷ đi
Tôi mới không cần nửa đêmvì đàn ông làmkhóc
……
Tôi là nữ vương, muốn sống vui vẻ, muốn sống xinh xắn
Tôi là nữ vương, muốn sống phóng khoáng, muốn sống kiêu ngạo
……
Tôi là nữ vương, tôi là Miss Queen (nữ vương tiểu thư)!”
Giọng hát của Ninh Trạch Thiên là giọng trung tính, giọng cao chắc chắn có lực, như vậy một bài nghiêng về rock’n’roll như âmthanh của gió anh ta hát
vô cùng nhuần nhuyễn.
Ninh Trạch Thiên hát đến một nửa, Bùi Vân Khinh đã kinh ngạc rồi đứng lên.
“Đây là ca khúc cậu viết?”
Bài hát này cô không xa lạ, vì đợi trước, cô tiến vào quân giáo không lâu, thì bài hát này được phát hành.
Vừa xuất hiện liền nhanh chóng nhảy lên các bảng xếp hạng đạt thứ hạng cao, thậmchí ngay cả nơi như quân giáo mà cũng có thể nghe được
những cô gái khác ngâmnga.