“Từ nay về sau, emchỉ thuộc về anh!”
Chỉ chín chữ ngắn ngủi, mỗi chữ cũng giống như trống vậy, vang lên ở trong lòng Bùi Vân Khinh.
Khẽ cong khóe môi, Bùi Vân Khinh giơ cánh tay lên, ômấp gáy người đàn ông.
“Chỉ cần chú nhỏ không ghét bỏ, Vân Khinh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh.”
Ngoài miệng vừa nói xong, một ngày nào đó, emmuốn anh yêu em, không rời khỏi em!
Cảmgiác cô thân cận, ánh mắt Đường Mặc Trầmcàng phát ra nhu hòa mấy phần, đưa cánh tay kéo chăn qua, dừng trên tấmlưng trần trụi
của cô, anh ngay cả chăn cùng người đều ômvào lòng, bàn tay to yêu thương phủ trên tóc dài rồi tung của cô.
“Còn khó chịu chỗ nào không?”
Bùi Vân Khinh mặt đỏ giống như đốt lửa đốt, đemmặt chôn ở cần cổ anh, giống như muỗi hừ hừ giống nhau.
“không có.”
Đường Mặc Trầmnhẹ nhàng thở ra.
“Lần này là chú nhỏ xuất hiện trễ, bất quá, embiểu hiện rất xuất sắc.”
ở dưới tình huống đó, có thể nghĩ biện pháp trốn thoát bảo toàn chính mình còn có thể chính tay đâmkẻ địch, biểu hiện của cô vòng nhưng chính xác.
Nhận được lời khen ngợi của anh, Bùi Vân Khinh cảmthấy vui vẻ, nhìn chămchú vào sườn gáy sáng bóng của người đàn ông, cô lấy hết dũng khí
ở trên cổ anh khẽ hôn một cái.
“Đều do chú nhỏ dạy giỏi!”
cô cảmthấy cao hứng, muốn cùng anh thân cận một chút lại không chú ý đến động tác này có bao nhiêu kí©h thí©ɧ anh.
Chăn sớmở trên người cô trượt xuống, lúc này cả người đều dán trên người anh, cách một tầng áo sơ mi đơn bạc ngực cô ở trên ngực anh, đã làmcho
tâmanh lay chuyển.
Trong lòng đè nén muốn đemcô ăn vào bụng, Đường Mặc Trầmvỗ nhẹ lưng.
“Ăn chút gì đi.”
cô thamluyến ôn nhu của anh, làmsao buông tay được đây, lúc này liền làmnũng.
“Ômmột chút thôi!”
âmthanh cô gái cứ vang ở bên tai, hơi thở xẹt qua lỗ tai cùng tóc mai không khác gì đổ dầu vào lửa.
Đường Mặc Trầmnhíu mày, như như trước chịu đựng.
“Ngoan, nghe lời!”
“sẽ không!”
cô chẳng nhưng không buông tay, ngược lại còn dùng thêmsức ômchặt.
Người đàn ông này nhíu mày.
“Bùi Vân Khinh!”
âmthanh anh đột nhiên tăng cao làmBùi Vân Khinh hoảng sợ, vội vàng rút tay về, ánh mắt đảo qua ngực cô, Đường Mặc Trầmnắmchăn che
kín trên người cô.
“Che lại!”
cô nhóc chết tiệt này, nếu không sợ cô chịu không nổi, anh sẽ làmcô xuống giường không được! (anhơi, đè luôn đi )
Bùi Vân Khinh liếc cái chăn trên ngườmlúc này mới phản ứng được, lập tức hai gò má nóng như lửa đốt, vội vàng kéo chăn lên, nghiêmnghiêmchỉnh
chỉnh che mình lại.
Đemcháo đưa cho cô, Đường Mặc Trầmxoay người đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Bùi Vân Khinh vừa ăn vài hớp, anh đã muốn đi mà quay lại trong tay còn cầmT-shirt của cô, áσ ɭóŧ còn có qυầи ɭóŧ.
Còn tưởng rằng anh tức giận bỏ đi, thì ra đi lấy quần áo.
Bùi Vân Khinh nhanh chóng đembát cháo ăn xong, nhìn anh còn đứng tại chỗ thì dừng động tác lại.
“Chú nhỏ…. anh có thể tránh ra một chút hay không?”
không phải cô ômanh không buông tay sao?
Đường Mặc Trầmnâng hai tay lên, cho vào túi quần, ung dung nhìn cô.
“không thể!”
Trước kia không phát hiện, anh lưu manh như vậy!
Bùi Vân Khinh nhìn Đường Mặc Trầmđứng ở mép giường, cảmthấy bất đắc dĩ.
Cho dù hai người đi đến quan hệ thân mật nhất, nhưng mà để cô thay đồ trước mặt anh thì vẫn có ngượng ngùng.
Tay cầmquần áo, cô xoay người kéo chăn đến đắp trên người rồi ở dưới chăn mặc quần áo.
Nhìn cô giống như con cọp con, ở dưới chăn uốn tới ẹo lui mặc quần áo, Đường Mặc Trầmchỉ dở khóc dở cười.
Ngủ cũng đã ngủ rồi, tại sao sợ anh xem?