Bùi Vân Khinh mở choàng mắt, thấy không phải là không gian chiến tranh với lửa đạn bay đầy trời, mà là ngọn đèn thuỷ tinh lấp lánh trên trần nhà. Đây là, Đường cung! Cô không chết?! Cửa phòng bị người …
Bùi Vân Khinh mở choàng mắt, thấy không phải là không gian chiến tranh với lửa đạn bay đầy trời, mà là ngọn đèn thuỷ tinh lấp lánh trên trần nhà.
Đây là, Đường cung!
Cô không chết?!
Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, tiếng bước chân lảo đảo đang đi đến bên cạnh giường.
"Dám nổ súng với tôi?"
Đó là giọng của Đường Mặc Trầm!
Bùi Vân Khinh nghiêng mắt nhìn về nơi có giọng nói, đúng lúc nhìn thấy một thân hình. Cằm chợt căng thẳng, đã bị hai ngón tay cứng rắn như kiềm sắt nằm giữ.
"Bùi Vân Khinh, em to gan lắm!"
Màu da sạch sẽ, trơn tựa bạch ngọc, như được thượng đế cẩn thận cầm kính lúp, tỉ mỉ từng bước từng bước điêu khắc ra ngũ quan anh tuấn. Lần gặp mặt năm 17 tuổi ấy, khuôn mặt mà chỉ nhìn một cái cũng khiến bản thân giật mình, giờ phút này đang đứng trước mắt cô.
Đường Mặc Trầm!
Anh cũng không có chuyện gì?!
Một trận kinh hỉ trong đầu, Bùi Vân Khinh chống tay đứng dậy.
"Vết thương của anh..."
“Không trúng tim tôi, em rất thất vọng phải không? Em nghĩ rằng tôi không biết em làm gì sao? Không lo học hành cho nghiêm chỉnh, cả ngày cùng một đám cặn bã túm tụm lại với nhau.”
“Để lên được đại học, bao nhiêu đau khổ vất vả em đã quên rồi sao? Tổ chức sinh nhật xuyên đêm?! Còn sử dụng thuốc phiện nữa... Thứ độc hại này mà cũng dám động vào, không thông minh được tí nào sao, Bùi Vân Khinh? Những gì tôi dạy em trong nhiều năm qua đâu rồi!"
Nhưng mà, đó đã là chuyện xảy ra mười năm trước!
Không lẽ… Cô đã trọng sinh?!
Ad ơi bão chương luôn đi ạ hóng quá