Chương 20: Không trị bệnh được không?

Cô đầu hàng và tiến lại gần hắn.

Trong khoảnh khắc chạm vào nhau, Lương Triều Túc ngậm lấy môi cô, mở khóa hàm răng và hôn cô một cách dữ dội.

Hắn quấn lấy lưỡi cô, khiến gốc lưỡi tê dại, vô cùng man rợ.

Cho đến khi hơi thở cạn kiệt, Liên Thành thấy mắt mình tối sầm, nhưng không quên bài học từ lần trước. Lập tức đòi lại. “Đưa thẻ căn cước cho tôi.”

Sau khi dùng cơm tối, Liên Thành đến phòng ngủ đưa thẻ căn cước cho mẹ Lương.

Mẹ Lương đang cùng với Lương Văn Phỉ xem sách ảnh được các nhãn hiệu xa xỉ tuyển chọn gửi đến đây để lựa váy cưới. Thấy cô đến, bà vẫy tay ý bảo cô ngồi.

Liên Thành đi theo hướng tay bà chỉ, ngồi một mình trên sô pha bên cạnh.

Lương Văn Phỉ dựa vào người mẹ Lương, vô cùng chán ghét việc bị cô quấy rầy: “Chuyện gì?”

Liên Thành nhìn mẹ Lương, nói nhỏ: “Mama, con đến đưa thẻ căn cước.”

Mẹ Lương nhận lấy, “Kiểm tra sức khỏe đã được quyết định vào ngày thứ tư, con nhớ xin nghỉ với công ty.”

Tâm trạng Liên Thành chìm xuống, hôm nay là thứ sáu, thời gian 5 ngày nháy mắt trôi qua.

Cô có thể làm gì? Cô nên làm thế nào đây?

Mẹ Lương bỏ sách ảnh xuống, ngồi lại gần, chăm chú nhìn cô, “Hôm nay con xin nghỉ để đi bệnh viện sao?”

Trái tim của Liên Thành đột nhiên co rút.

Cô đã đoán trước Lương Văn Phỉ trở về chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối cáo trạng với mẹ, nếu chỉ là bị hất một bát nước bẩn như thường lệ thì cô không sợ.

Nhưng lần này, chuyện có thai lại chính là sự thật.

Mà mẹ Lương, bà là đương gia chủ mẫu của Lương gia, tuyệt đối không phải là người chỉ cần dùng vài ba câu là có thể lừa gạt qua được.

Liên Thành thử chủ động giải thích, “Con chỉ đến thăm Bạch Anh, không phải là có thai. Mama, con tuyệt đối sẽ không có dính líu gì với Thẩm Lê Xuyên, một chút xíu cũng không có.”

Mẹ Lương xích lại gần, nắm lấy tay cô, “Mama tin con. Lần này, anh cả con có mời đến chuyên gia phụ-sản khoa nổi tiếng trong nước, vừa lúc kết hợp với kỳ kiểm tra sức khỏe, sẽ thăm khám bệnh kia của con. Mẹ đã sắp xếp một trưởng khoa phụ khoa, cả hai sẽ làm kiểm tra tỉ mỉ cho con, sẽ không để lại sai lầm.”

Liên Thành nheo mắt.

Cô biết mẹ Lương sẽ có hành động, nhưng cô không ngờ mẹ Lương không thèm hỏi dù chỉ vài câu, căn bản là không cho cô cơ hội giải thích, trực tiếp rút củi dưới đáy nồi.

Rõ ràng, bà không tin cô.

Nhưng Liên Thành ngu muội, từ trước đến nay vẫn luôn ôm một tia hy vọng đối với mẹ Lương, “Mama, con có thể không điều trị không?”