Chương 19: Em lấy đi được sao?

"Là thật! Thật sự là như vậy!" Trong bốn năm qua, cô đã thề không biết bao nhiêu lần rồi, thề đến mức trăm kiếp sau cô sẽ bị sét đánh, không thể phát tài được.

Vậy mà lần nào hắn cũng không tin. Liên Thành bùng nổ: "Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, thà nhảy lầu cũng không làm kẻ thứ ba đê tiện. Tôi không còn tình cảm gì với Thẩm Lê Xuyên cả, mỗi ngày sống dưới con mắt của anh, ban ngày đi làm, tối về anh đều thấy. Anh bị lẫn tuổi già hay mắc bệnh Alzheimer rồi à-"

Đột nhiên, eo cô bị một cú đẩy mạnh, cô bị đổi tư thế, hai chân dạng ra, quỳ gối hai bên đùi hắn ta, mặt đối mặt ngồi trên đùi hắn.

Ngực áp sát ngực, mũi chạm mũi, gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của hắn ta.

Liên Thành cứng đờ, đầu óc chợt tỉnh táo lại.

"Với thái độ này, em còn muốn thẻ căn cước không?" Cơ thể hắn áp sát, Liên Thành cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn dần tăng lên, du͙© vọиɠ thức tỉnh, sôi sục trong mắt hắn.

Liên Thành hoảng loạn. "Tôi đang trong kỳ kinh nguyệt."

"Lúc mắng tôi hùng hồn thì quên mất à?" Lương Triều Túc nở một nụ cười nhẹ, nhưng không hề nhượng bộ. "Hôn tôi."

Lương Triều Túc không đánh phụ nữ, cách trừng phạt của hắn ái muội và cao tay hơn.

Hôn không bằng nói là cắn, khiến cô đau, để cô nhớ lấy bài học.

Liên Thành nghiêng đầu, chạm nhẹ vào khóe môi hắn.

Vừa chạm vào đã rời đi.

Người đàn ông thậm chí không kịp phản ứng để giữ cô lại.

Gương mặt hắn sầm xuống, kiên quyết không chịu bỏ qua: "Hôn lại."

Lương Triều Túc sinh ra đã quý phái, lông mày rậm, mắt sáng, cái mũi cao thẳng, môi hơi mỏng nhưng lại không quá mỏng, thường hay mím chặt, làm nổi bật vẻ uy nghiêm, áp đảo.

Dù nhìn qua lăng kính màu, cũng không thể nói anh xấu xí được.

Nhưng Liên Thành không muốn hôn.

Một lúc sau, thấy cô miễn cưỡng, người đàn ông rút từ túi áo vest ra một tấm thẻ.

Mặt trước hướng về phía cô, có hình ảnh hồi nhỏ cô buộc tóc đuôi ngựa.

Liên Thành vội vàng giật lấy.

Cô nhào về bên trái, hắn chuyển sang tay phải, cô quay sang phải, hắn lại chuyển về tay trái.

Một lần, hai lần… Năm sáu lần như vậy, cô ngồi lên ngồi xuống trên đùi anh ta, cọ xát qua lại, chạm vào phần cứng rắn của anh, hùng hổ đe dọa cô.

Liên Thành vừa sợ vừa tức, vô cùng bực bội.

Cô quay đầu định xuống khỏi đùi hắn, xuống được một nửa, giấy tờ lại xuất hiện trước mắt.

Chỉ cách một gang tay, Liên Thành chụp lấy bằng hai tay, "bộp" một tiếng, tấm thẻ nằm gọn trong lòng bàn tay.

Lương Triều Túc bỗng cười: "Em lấy đi được sao?"

"Anh không động đậy, tôi sẽ lấy được."

Lương Triều Túc thật sự không nhúc nhích, chỉ dùng hai ngón tay kẹp chặt, Liên Thành dùng cả hai tay giật, nhưng không thể rút ra được chút nào.

Lúc này, Liên Thành tức đến run rẩy, đôi mắt bừng bừng lửa giận.

Nước mắt long lanh trong đôi mắt cô.

Cô giãy giụa và quờ quạng một cách tuyệt vọng, nhưng hoàn toàn không có sức mạnh nào để chống cự.

Lương Triều Túc bật cười khẽ, ánh mắt sắc bén của anh dịu đi trong chốc lát. "Với sức lực bé nhỏ đó của em, đừng cố gắng nữa kẻo mất mặt."

Liên Thành cảm thấy mình bị trêu chọc, giống như một chú khỉ đang nổi giận trên núi Hoa Quả Sơn, trong khi con người thì đang chậm rãi thưởng thức vẻ múa may quay cuồng của nó.