Chương 8

… Đắc tội một Lãnh Dạ đã đủ nhức đầu, nếu lại thêm một Thẩm Thời Thâm nữa thì chắc là cô không sống được qua đêm nay mất.

Đúng thật là Chu Nham dễ lừa gạt hơn nhiều so Thẩm Thời Thâm, anh ta thấy cô giống như một con thỏ bị hoảng sợ, nhẹ nhàng cười nói: "Cô không cần khẩn trương, cô không nói thì không có việc gì, đi thôi."

Phù… Bạch Vãn Vãn nhẹ nhàng thở ra, thật là một buổi tối kí©h thí©ɧ.

Loại đồ ăn khó nuốt như hoành thánh nhân cá mặn thì thường là quán ăn vặt cũng không bán, Bạch Vãn Vãn cũng không phải là thật sự muốn ăn, vốn định lấy cớ gì đó bảo không ăn nữa.

Kết quả là Chu Nham trực tiếp gọi điện thoại, giàu có rủng rỉnh đặt nhà hàng tư nhân làm một phần!

Có tiền đúng thật là tốt, Bạch Vãn Vãn rơi lệ.

Nếu cô có thể xuyên thành vai ác thì thật tốt, vừa có tiền lại vừa có thể làm màu, mọc thêm cái đồ chơi giữa hai chân cô cũng không ngại.

Ăn xong, Chu Nham lại tiễn cô trở về.

Chu Nham rõ ràng là thuộc về loại người rất dễ ở chung, cẩn thận đúng mực không làm giá, nho nhã lễ phép, cho nên trên đường trở về Bạch Vãn Vãn làm như vô tình hỏi:

"Tổng giám đốc Thẩm kia của các anh…"

"Suỵt." Chu Nham đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, đánh gãy lời nói của cô.

"..." Có cần phải kiêng kỵ như thế hay không? Đề cập đến cũng không được sao.

Thực ra cô muốn hỏi là cơ thể của Thẩm Thời Thâm là chuyện như thế nào.

Chu Nham mỉm cười: "Cô Vãn, đừng hỏi, có hỏi tôi cũng không nói."

Làm như kiểu cái đĩa nhạc vậy, Bạch Vãn yên lặng trợn trắng mắt, sau đó cố ý tiếc nuối nói:

"Ài, thật ra là tôi thấy tổng giám đốc Thẩm của các anh đẹp trai lịch sự, muốn hỏi nay anh ta đã bao nhiêu xuân xanh rồi, đã từng cưới vợ chưa, mấy chuyện này đều không thể hỏi sao?"

Tay Chu Nham run lên, suýt chút nữa thì lái xe đâm vào bồn hoa bên cạnh.

"Khụ khụ," Sau một lúc lâu Chu Nham mới nói: "Chuyện này… Thân thể của ngài ấy không tốt, tạm thời thì có lẽ sẽ không suy nghĩ đến chuyện này, cô Dạ không cần phải lãng phí tâm tư."

Bạch Vãn Vãn cũng chỉ là nói vài câu đùa Chu Nham một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện được tin tức quan trọng từ trong lời nói của anh ta… bệnh của Thẩm Thời Thâm chắc hẳn không phải là chuyện nhất thời.

Nếu không thì sẽ không dùng lý do thân thể không tốt để từ chối, chỉ có loại người ốm yếu lâu ngày mới có thể dùng loại cớ này mà thôi.

Chuyện này thì lại kỳ quái, không nói đến trong tiểu thuyết Thẩm Thời Thâm vốn khoẻ mạnh, nhìn thấy bộ dạng ốm yếu kia của anh thì đừng nói đến chuyện chiến đấu đến cùng với nam chính, cô thậm chí nghi ngờ là đối phương có thể sống đến lúc đấy hay không đã.



Tuy rằng những việc nữ chính phải trải qua rất thảm nhưng mà tốt xấu gì thì cũng chưa cho cô vào hoàn cảnh thê thảm như có một người cha mắc nợ hàng chục tỷ, hoặc là mẹ bệnh nặng cần rất nhiều tiền để điều trị.

Cô sống trong một gia đình đơn thân, mẹ là bà chủ của một tờ tạp chí dành cho phụ nữ.

Nhưng mà hiện tại thị trường tạp chí càng ngày càng trì trệ, tiền kiếm được từ toà soạn tạp chí cũng chỉ đủ cho nhà bọn họ hơi dư dả một chút, so với loại nhà giàu mới nổi như nhà dì Thích thì còn kém xa, càng không nói đến so với những người giàu có ở trong giới thượng lưu.

Bạch Vãn Vãn về đến nhà, mẹ Bạch còn đang tăng ca ở phòng đọc sách.

Mẹ Bạch tên là Lý Hiểu Cầm, là một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang thật sự, phần lớn thời gian đều cống hiến cho công việc, dì Thích thấy mẹ của nữ chính bận rộn vất vả như thế mà kiếm cũng không được bao nhiêu nên mới nghĩ đến chuyện gả nữ chính cho một người đàn ông có tiền, vậy thì không cần phải lo chuyện gì.

"Mẹ," Gọi một người xa lạ là mẹ còn rất không quen, Bạch Vãn Vãn âm thầm thè lưỡi, đứng ở cửa phòng sách ngó vào xem xét, chào hỏi nói: "Con đã về rồi."