Chương 29

Diệp Dao vừa mới lấy lại tinh thần từ cơn hoảng sợ, trở về ngồi ở vị trí làm việc của mình thì nhìn thấy một chuỗi tin nhắn của Bạch Vãn Vãn, lập tức mặt mũi trắng bệch.

Cô thật sự nghe được, hơn nữa còn nghe hiểu…

Cô ta hận không thể tát chính mình một cái, nói xấu người ta sướиɠ nhất thời lại để cho Bạch Vãn Vãn bắt được điểm yếu của cô ta.



Tuy rằng dạy cho Diệp Dao một bài học khiến trong lòng với thoải mái hơn không ít, nhưng Bạch Vãn Vãn bực mình vì tự nhiên bị úp cái nồi "người tình" lên đầu, việc rót vốn lập tức khiến cô nhảy từ vị trí tội đồ lên thành anh hùng, lịch sử toà soạn ghi lại công lao vẻ vang to lơn của cô một bút rực rỡ.

Nhưng mà, về việc vì sao đối phương lại muốn đầu tư cho bọn họ nhiều tiền như vậy thì vẫn luôn là chuyện bí mật, Bạch Vãn Vãn không giải thích, Lý Hiểu Cầm biết câu giải thích mà Bạch Vãn Vãn nói với bà ấy công bố ra ngoài thì lại càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi cho nên cũng dứt khoát không nói.

Những quản lý cấp cao mặc kệ chuyện này, bọn họ càng để ý đến tiền của bản thân hơn là nơi bắt nguồn, chỉ cần không tính hành vi phạm tội lên người bọn họ thì có là tiền đen bọn họ cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vì vậy chuyện này trở thành bí mật.

Mặt ngoài mọi người đều ăn ý im lặng không nhắc đến, thật ra trong âm thầm đã tưởng tượng ra đủ chuyện rồi, vốn dĩ nữ tính công tác ở toà soạn tạp chí tương đối nhiều, hơn nữa Bạch Vãn Vãn lại xinh đẹp, như thế càng có thêm không gian cho người ta tưởng tượng ra đủ thứ chuyện.

Không quá hai ngày đã cho ra đời vô số kịch bản, hiếm khi lại có cốt truyện chỉ có trong tiểu thuyết lại xảy ra ở bên cạnh mình, mọi người âm thầm bàn tán đầy sung sướиɠ.

Tới giờ làm việc buổi chiều, đêm qua Bạch Vãn Vãn tăng ca, trưa hôm nay lại không được nghỉ ngơi, mơ màng sắp ngủ, đang buồn ngủ díu cả mắt lại thì có một ly trà sữa đặt ở trước mặt.

"Tớ gọi cho cậu đấy, tỉnh táo lên nào." Bao Bao cười tủm tỉm nói.

Bạch Vãn Vãn nhận lấy: "Cảm ơn."

"Cậu có muốn xin nghỉ để về nghỉ ngơi không? Bài viết kia của cậu viết xong chưa đấy?"

Bạch Vãn Vãn liếc xéo cô ấy: "Không bị bệnh cũng không bị thương thì nghỉ cái gì? Cậu nghĩ tớ là công chúa đậu Hà Lan(*) mảnh mai yếu đuối vậy sao?"

"Không phải đâu chị em, tớ nói với cậu này," Bao Bao ngồi xuống cái ghế trống không bên cạnh cô, nhỏ giọng nói:

"Cậu có biết là cậu ở đây gật gà gật gù buồn ngủ lại bị các cô ấy nghĩ là cậu bị tên đàn ông già còn sung sức lăn lộn mới thế không?"

Bạch Vãn Vãn: "..."

Mẹ ơi, các người ở ban biên tập là phí phạm của trời rồi, các người nên đến viện hí kịch quốc gia làm biên kịch được đấy.

"Còn có cái còn đáng sợ hơn, tớ còn thấy được một cái topic, tuy rằng nhiều tin tức đã được che đi nhưng mà chắc chắn là đang nói đến cậu, chờ tớ chút, tớ chia sẻ cho cậu."

Bạch Vãn Vãn: "???"

Nói xong Bao Bao đã chia sẻ topic ấy cho cô, Bạch Vãn Vãn mở ra, lập tức bị tiêu đề lôi cuốn.

<>

Nhóm người này thật sự có độc.

Bạch Vãn Vãn nhìn qua nội dung của topic, đúng thật là chủ topic có che đi rất nhiều tin tức nhưng vẫn có thể nhìn ra được vai chính trong này chính là cô.

Nhưng mà nội dung của topic cũng không có ác ý gì, thậm chí của topic còn miêu tả cô thành người bị hại mềm yếu đáng thương, vì để giữ được công ty mà không thể không bán đứng sắc đẹp, trao thân cho kẻ có tiền, khiến cho cô dở khóc dở cười.

Bao Bao ở một bên đổ thêm dầu vào lửa: "Hahaha, được hỉ đề kịch bản của nữ chính kí©h thí©ɧ lắm phải không?"

Kí©h thí©ɧ cái đầu ấy, Bạch Vãn Vãn thấy mặt cô ấy bày ra biểu cảm ăn dưa, nghĩ ngờ nói: "Không phải là chính cậu viết topic này chứ?"