Chương 22

Cô vô cùng chân thành căm ghét tư bản, vãi lúa! Theo đuổi một thế thân mà cũng có thể không nương tay rót nhiều vốn như vậy, thì anh ta phải giàu đến mức nào.

"Còn điều kiện thì sao?" Bạch Vãn Vãn cố gắng khống chế khuôn mặt không cho mình lộ ra nụ cười của con đỗ nghèo khỉ, hỏi.

Lãnh Dạ: "Làm người tình của tôi."

"Khụ khụ khụ khụ." May Bạch Vãn Vãn không uống cái gì nên không phun ra, nhưng lại bị sặc nước miếng.

Đúng thật là phong cách của nam chính trong truyện ngôn tình đời đầu, nói ra câu đúng là không làm cho người ta phải thất vọng.

Cô cho rằng ít nhất thì Lãnh Dạ cũng phải giả vờ theo đuổi cô một chút, tuy rằng trong tiểu thuyết vị trí của nữ chính chỉ là một thế thân nhưng mà ít nhất thì ngay từ đầu nữ chính cũng không phải lấy thân phận là người tình, cũng có thể coi là người yêu.

Quá chân thật.

"Cô yên tâm, thời gian sẽ không quá dài, nhiều nhất là hai năm tôi đã chán rồi," Lãnh Dạ chờ cô ho xong, tiếp tục dùng giọng điệu không mang theo chút tình cảm nào nói: "Tôi có thể đảm bảo rằng trong lúc đấy tôi sẽ không có người khác ngoài cô, nếu như cô sợ bị người khác nói xấu thì tôi cũng có thể phối hợp với cô giả bộ thành người yêu, tôi không ngại nói với những người khác rằng cô là bạn gái của tôi, ngoại trừ tình yêu ra thì cái gì tôi cũng có thể cho cô."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Ai thèm tình yêu của anh ta!

Bạch Vãn Vãn tức đến bật cười, nói: "Nghe cũng rất hấp dẫn đấy."

Lãnh Dạ cho rằng cô đã lung lay động tâm rồi, khóe miệng cong lên: "Chắc hẳn là cô biết rõ hơn tôi, hiện tại số tiền này quan trọng với Manh Duyệt như thế nào. Theo tôi được biết, nếu toà soạn tạp chí lại không được rót vốn thì phải đình chỉ xuất bản, nếu bởi vậy mà phá sản thì tổng biên tập Cầm sẽ mắc nợ một số tiền không nhỏ, khả năng là cũng không ít hơn số tiền này đâu."

"..." Cho nên cuối cùng là vẫn trốn không thoát khỏi giả thiết còng lưng trả một đống nợ khổng lồ sao?

Bạch Vãn Vãn: "Vậy có phải tôi đây còn cần phải cảm ơn anh không?"

Lãnh Dạ nhìn đôi mắt của cô, ánh mắt mềm mại, ngay cả giọng nói cũng mềm xuống: "Không cần, cô nghe lời yên phận chút là được."

"Biết cái trứng nhà anh ấy!" Cuối cùng thì lửa giận của Bạch Vãn Vãn cũng tích góp đến cực hạn rồi nổ tung, chỉ hận đồ uống mà cô gọi còn chưa lên, không thể theo tình hình mà tạt nước trà vào mặt Lãnh Dạ.

Cô cầm lấy túi văn kiện ở trong tầm tay kia, lấy ra bản hợp đồng ở bên trong, cầm ở trong tay: "Một ngàn vạn?"

Cô xé đôi bản hợp đồng ngay trước mặt Lãnh Dạ, ném lên trên bàn: "Tôi cũng không thèm."

Lập tức sắc mặt của Lãnh Dạ trở nên rất khó coi: "Vậy cô muốn bao nhiêu?"

Bạch Vãn Vãn cơ bản là không muốn nói nhiều lời với anh ta, xoay người muốn đi, lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đấy, quay đầu lại, âm trầm cười với anh ta: "Bao nhiêu thì tôi cũng ngứa mắt với anh, chúc anh buổi tối ngủ mơ thấy ác mộng."

Đồng thời đầu ngón tay cô sinh ra chú thuật yểm mộng, hoàn toàn đi vào trong người Lãnh Dạ, loại chú thuật này sẽ khiến cho người khác buổi tối đi ngủ mơ thấy ác mộng, chỉ dùng được một lần, chuyên môn dùng để đùa giỡn người khác.

Bạch Vãn Vãn làm xong chuyện xấu rồi thì không quan tâm Lãnh Dạ tức muốn hộc máu kêu cô đứng lại, không quay đầu lại đi ra khỏi quán cà phê.

Lại để cô mắng thêm một lần, tên nam chính chó má!



Lúc này xem như Bạch Vãn Vãn đã hoàn toàn đắc tội với Lãnh Dạ.

Loại người từ nhỏ đã được mọi người nịnh nọt vây quanh như Lãnh Dạ, muốn cái gì thì được cái đó, gặp giống cái nào thì cũng đều theo đuổi ngưỡng mộ yêu thích anh ta, mà cô lại dám làm trái lời của anh ta, tất nhiên là đang khiêu chiến lòng tự trọng của anh ta.

Cho nên công ty đầu tư Phong Quyền người ta nói rút thì rút ngay lập tức, cũng không cho toà soạn tạp chí một chút hy vọng nào cả.