Chương 2

Xã hội hiện đại mà, mọi người đều phấn đấu vì ăn uống ngủ nghỉ, bôn ba vì để trả nợ tiền mua nhà, tu tiên khó khăn gian khổ, tỷ lệ sống mãi không già gần như bằng không, trừ phi là người có chấp niệm rất sâu với chuyện tu tiên, nếu không thì chẳng có ai bỏ việc, bỏ công tác để chuyên đi tu cái chó má gì tiên cả.

Dưới loại quan niệm như thế nên tu tiên gần như sắp trở thành di tích, đến lúc này thì phải có người đứng ra kêu gọi bảo tồn và kế thừa văn hóa, ông của Bạch Vãn Vãn chính là một vị trong hiệp hội những người thừa kế như vậy.

Từ nhỏ Bạch Vãn Vãn đã được ông ấy hun đúc nên cũng đi theo tu luyện, nhưng mà tư chất bình thường không sáng tạo ra được kỳ tích gì, miễn cưỡng cũng được tính là một người xuất sắc, nhưng như thế đã được coi là rất có thiên phú rồi.

Cũng không có biện pháp nào, linh khí loãng mà.

Nhưng mà vật hiếm thì quý, ở trong thế giới của bọn họ thì tu tiên không có gì hiếm lạ nhưng ở thế giới này thì lại khác.

Vòng chú mà cô vừa mới hạ cho Lãnh Dạ gọi là "cấm túc chú", là một loại chú sơ cấp nhất, một lát sau là có thể giải, nó có thể giúp cô tranh thủ một chút thời gian để chạy trốn đồng thời cũng sẽ không khiến cho Lãnh Dạ nghi ngờ.

Phải nhanh chạy đi, không cho anh ta cơ hội lần thứ hai để dây dưa!

"Vãn Vãn," Bạch Vãn Vãn vừa muốn thoát khỏi hội trường thì nghe được có người gọi tên cô, ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên đi tới, oán trách nói: "Cháu lại chạy đi đâu đấy? Dì tìm cháu nãy giờ."

... Đúng là cái người họ hàng đã mang cô đến đây.

Bạch Vãn Vãn kêu bà ấy là dì Thích, là bạn thân của mẹ cô, mấy năm nay nhà chồng của bà ấy phất lên, giàu có, miễn cưỡng chen vào đám người "thượng lưu", mới có cơ hội tham gia bữa tiệc tối long trọng như vậy.

Bà ấy mang theo Bạch Vãn Vãn tới là muốn mang cô thử tìm vận may, loại tiệc tối này thường sẽ có rất nhiều cô chiêu cậu ấm nhà giàu tới tham gia, Bạch Vãn Vãn lại xinh đẹp, may lỡ có thể lọt vào mắt xanh của vị cậu ấm nhà giàu nào đấy, gả vào hào môn(*) thì chính là con dâu hào môn rồi.

(*) Hào môn: Chỉ nhà có tiền có thế lực lâu đời, vững chắc.

Tính tình của nguyên chủ tương đối kiêu ngạo, không muốn tới nhưng mà không thể không cho Dì Thích chút mặt mũi được nên quyết định tới đi dạo một vòng rồi về, không ngờ lần này tới lại thật sự làm cho quỹ đạo của cuộc sống thay đổi nhiều như vậy.

"Này, lúc nãy vị kia mới nói chuyện với cháu được hai câu mà cháu đã chạy trốn nhanh hơn cả thỏ rồi. Nhưng mà xem tướng của anh ta cũng là nhà giàu mới nổi, một chút nội hàm cũng không có, không xứng với cháu, đi, dì mang cháu đi câu mấy cái phú nhị đại(*) trẻ tuổi."

(*) Phú nhị đại: Còn cái thế hệ thứ hai của nhà giàu.

"..." Còn câu mấy cái!

Bạch Vãn Vãn cũng quỳ: "Dì Thích, vừa nãy cháu không cẩn thận ngã một chút, đập trúng đầu, có chút chóng mặt, muốn về trước nhà nghỉ ngơi trước."

"Cháu đừng có lấy cớ với dì," Biểu cảm trên mặt của dì Thích kiểu tôi không tin, "Dì nói cho cháu biết, hiện tại cháu tuổi trẻ khí thịnh(*), tin tưởng vào tình yêu gì đấy, chờ cháu đến tuổi này giống dì thì cháu sẽ phát hiện ra rằng tình yêu chó má gì đấy không đáng giá bằng một cọng lông, gả cho một kẻ có tiền, nắm lấy tài chính là nắm lấy cuộc sống của chính mình."

(*) Tuổi trẻ khí thịnh: Chỉ tuổi còn trẻ, nóng vội, chưa biết đối nhân xử thế

Bạch Vãn Vãn: "..."

Nói rất có đạo lý, cô cũng sắp tin rồi

Dì Thích thấy cô không nói lời nào nên cho rằng bị chính mình nói trúng rồi, hận sắt không thành thép mà nói: "Cháu đấy, người khác muốn có cơ hội này cũng không có, cơ hội đặt trước mắt cháu cháu lại không biết quý trọng."

"Cháu đây không phải..." Bạch Vãn Vãn vừa định mở miệng nói thì khóe mắt thoáng nhìn thấy Lãnh Dạ đen mặt trở lại giữa sân, cũng lười tìm một cái cớ thích hợp, lập tức ôm bụng nói: "A a a cháu đau bụng quá, dì Thích tránh ra cho cháu một chút ai da ai da."

Nói xong, không đợi dì Thích nói chuyện thì lòng bàn chân cô đã bôi dầu bước nhanh chạy đi rồi.

Dì Thích: "..."

Cái đứa bé chết dẫm này.

Bạch Vãn Vãn đi tới cửa, mới vừa thở ra thì bỗng nhiên nhìn thấy một đám người phô trương rất lớn bước đến cửa.

Cầm đầu chính là một người đàn ông, sắc mặt của anh trắng kiểu bệnh bệnh, trên tay cầm một cây quải trượng, bên cạnh còn có người đỡ, bước chân tuỳ tiện, hành động chậm chạp, thường thường phải dừng lại để khụ vài cái nứt hết ruột gan, dáng vẻ bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.

Nhưng mà, mặc dù đã bệnh thành như vậy cũng không có biện pháp che đậy đi sự thật là người đàn ông kia rất đẹp, khác với vẻ lạnh lùng của Lãnh Dạ, anh đẹp một cách hoàn toàn khác, phong độ khiêm tốn, ngũ quan anh tuấn đĩnh đạc, mặc dù không cười nhưng đuôi mắt lại hơi hơi cong cong, móc nhẹ lấy trái tim người khác.

Là một ma ốm(*) có khí chất phi thường.

(*) Ma ốm: người bệnh tật ốm yếu.

Tuy rằng thoạt nhìn dáng vẻ anh không sống được bao lâu nữa, nhưng bọn họ có khí thế rất mạnh, rất có phong cách của cao thủ võ lâm lên sân khấu, có vẻ như không phải tới để tham gia tiệc tối, mà là tới để gây phiền phức.

Bạch Vãn Vãn vội tránh ra để cho bọn họ đi qua, bởi vì động tác này cho nên không thấy được ánh mắt của tên ma ốm kia dừng lại trên người cô một chút.

"Ai mà phô trương lớn như vậy?" Cô nghe được bên cạnh có người bàn tán.

"Suỵt, nhỏ giọng chút, là vị kia của nhà họ Thẩm đấy," Nói tới đây, anh ta ép giọng nói đến rất nhỏ, "Thẩm Thời Thâm."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Á đù, thì ra là anh ta!

Khó trách những người này cũng không dám lớn tiếng bàn tán anh.

Thẩm Thời Thâm là đại vai ác của quyển sách này, đứng ở góc độ của nam nữ chính mà xem thì người này vừa ác độc vừa là gậy thọc cứt, làm phần việc của vai ác vô cùng cẩn thận đúng chỗ.

Nhưng mà ấn tượng của Bạch Vãn Vãn với anh không tính là xấu, rốt cuộc thì mọi người xem cuốn tiểu thuyết này đều trong tư thế tìm thứ để giải trí và để chê bai, xem tra nam tiện nữ(*) xem đến nôn ra máu, có người đứng ra ngược cái này lại ngược cái kia, làm cho người ta sướиɠ vô cùng, thậm chí còn muốn cho anh tệ hơn ác hơn một chút.

(*) Tra nam tiện nữ: Nam xấu xa lăng nhăng vô tâm, nữ hèn mọn, trà xanh, độc ác.

Nhưng mà cô nhớ rõ cơ thể của vai ác vẫn luôn khỏe mạnh, trong sách cũng không nói anh từng mắc bệnh nặng hay quái ác gì mà trước mắt Thẩm Thời Thâm cũng không giống như bị cảm cúm bình thường, thậm chí cho người ta cảm giác là anh đang mắc bệnh nguy kịch.

Hơn nữa, cốt truyện trong sách này cũng không nói tới việc Thẩm Thời Thâm sẽ tới tham gia tiệc tối.

Đây là có chuyện gì vậy?