Chương 16

Cô không gặp được Thẩm Thời Thâm vì có lẽ lúc này anh đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU nhưng cô có thể tìm Chu Nham, Thẩm Thời Thâm xảy ra chuyện, Chu Nham là trợ lý của anh thì tất nhiên là phải thay mặt anh xử lý một số chuyện, khả năng anh ta ở công ty là rất lớn.

Chu Nham nhận được điện thoại của tiếp tân, tuy rằng anh ta xác định là ví tiền của Bạch Vãn Vãn không rơi ở trên xe nhưng tính cách của anh ta khá giống một bà mẹ già hoặc có thể nói là tương đối cẩn thận, biết Bạch Vãn Vãn vô duyên vô cớ lại tới thì nhất định là có chuyện.

Cho nên tuy bộn bề nhiều việc nhưng anh ta vẫn bớt thời gian xuống dưới sảnh.

"Ví tiền của cô màu gì? Tôi không thấy nó ở trên xe của tôi, nếu không thì tôi đưa cô xuống dưới tìm thử xem?" Chu Nham thấy cô, hỏi.

Bạch Vãn Vãn khoát tay: "Không cần, ví tiền của tôi không rơi, nói thật là tôi tới đây là vì tổng giám đốc Thâm của các anh."

"..." Chu Nham nghĩ đến buổi tối hôm đấy cô hỏi đến tình trạng hôn nhân của Thẩm Thời Thâm, hơi nhíu mày, nói: "Cô Vãn à, tạm thời tổng giám đốc Thâm của chúng tôi thật sự không có hứng thú với tình cảm nam nữ, tôi khuyên cô đừng tìm chuyện vô ích nữa, thật sự, đừng có chọc đến anh ấy."

"Ai nói tôi muốn nói chuyện yêu đương với anh ta?" Bạch Vãn Vãn nói, nhỏ giọng xuống: "Tôi có thể trị hết bệnh cho Thẩm Thời Thâm."

Chu Nham: "???"

Xin hỏi là cô ăn thuốc nổ hả? Nổ to thế!

Tuy rằng tính tình của Chu Nham tốt thế nào cũng bị cách thức càn quấy làm phiền này của cô khiến cho anh ta có chút không kiên nhẫn, giọng nói của anh ta lạnh nhạt: "Cô Vãn, tôi phải đi công tác, xin mời cô cứ tự nhiên."

"Từ từ," Bạch Vãn Vãn gọi Chu Nham đang muốn quay người đi lại.

"Nếu như tôi không nhìn lầm thì bệnh của tổng giám đốc Thẩm là bệnh hiểm nghèo phải không? Chắc chắn là đã khám qua rất nhiều bác sĩ, uống rất nhiều thuốc rồi, nếu cũng chưa có tác dụng, thậm chí là đe doạ đến tính mạng vậy thì sao không bắt lấy một chút cơ hội nơi tôi?"

Chu Nham ngừng lại.

Bạch Vãn Vãn thấy Chu Nham có chút dao động rồi thì không ngừng cố gắng nói:

"Tổng giám đốc là người nào chứ, nếu là tôi dám dùng loại chuyện này để lừa anh ta thì tôi đây là ngại mạng lớn hay là sợ chết không đủ mau chứ?"

"..." Chu Nham quay đầu lại, hoài nghi nhìn cô gái mà vừa nhìn thì biết tuổi vừa trên dưới hai mươi mà thôi, thật sự không có biện pháp nào thuyết phục chính mình là người này có thể chữa trị được bệnh theo như lời cô nói.

Bạch Vãn Vãn chớp chớp mắt với anh ta: "Chuyện tìm bác sĩ để hỏi thuốc đôi khi cũng giống như là rút thăm trúng thưởng vậy á, may lỡ rút trúng giải đặc biệt thì sao?"

Đúng vậy, có đôi khi tìm bác sĩ hỏi thuốc được cũng chú ý dựa vào duyên phận.

Cho nên tuy rằng Chu Nham có một trăm cái hoài nghi thêm một vạn cái không tin nhưng mà vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Thời Thâm hỏi ý kiến một chút.

Từ từ, gọi điện thoại???

Không phải Thẩm Thời Thâm đang nằm trong ICU chưa ra được sao?

Sự thật chứng minh là miệng đàn ông là cái máy nói dối, cơ bản là Thẩm Thời Thâm không có vào bệnh viện, tin tức kia là do người nhà bên Thẩm Thời Thâm thả ra dùng để mê hoặc đối thủ.

"..." Là tên người sói.

Nhưng ngoài dự kiến của Chu Nham là Thẩm Thời Thâm nghe nói Bạch Vãn Vãn muốn chữa bệnh cho anh thì không từ chối mà bảo Chu Nham mang người lên… anh ở ngay trong công ty.

Thật đúng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.

Văn phòng của Thẩm Thời Thâm ở tầng hai tám, ở cao nhìn xa, nhìn từ cửa sổ sát đất sau bàn làm việc của anh xuống thì có thể nhìn đến hơn nửa cảnh quan của thành phố này, rất có cảm giác xúc động kiểu "đây là giang sơn của trẫm".

"Cô có thể trị hết bệnh của tôi?" Gương mặt Thẩm Thời Thâm có vẻ bệnh tật rõ ràng, nhìn từ thẳng vào cô gái trẻ tuổi có gương mặt xinh đẹp tinh xảo trước mắt, ánh mắt trầm trầm, cười nhạo nói: "Cô xác định là chữa bệnh chứ không phải hại người chứ?"