Chương 12

"Chẳng lẽ phải tìm một đội chuyên chuyên nghiên cứu dưỡng sinh dưỡng nhan đến cung cấp tư liệu sống cho chúng ta sao?"

"Đầu tư vào cái này còn không bằng chụp ảnh của mấy anh chàng đẹp trai còn đẹp mắt hơn."

Bạch Vãn Vãn chờ bọn họ nói lời này, mỉm cười nói: "Về việc viết bản thảo thì không cần lo lắng, tôi có thể viết, tuyệt đối không phải là mấy kiến thức thường thấy trong sinh hoạt để làm có lệ qua loa, cũng không cần các chuyên gia cung cấp tài liệu sống."

Mọi người đều ồ lên.

Vãi lúa, chuyện này cũng quá kiêu ngạo cuồng vọng rồi, mặt ngứa rồi đúng không!

Ngay cả chủ biên Cù cũng nghe không nổi nữa, nói: "Vãn Vãn, đây là chúng ta đang viết tạp chí chứ không phải là các bài đăng trên blog của beauty blogger."

"Tôi hiểu," Bạch Vãn Vãn kiên định nói, "Không thì như vậy đi chủ biên, trước hết cứ giữ lại ý kiến của tôi, tôi quay về sẽ viết bản thảo gửi cho ngài trước, ngài xem có thích hợp hay không rồi chúng ta lại thảo luận tiếp?"

Mọi người không nghĩ tới Bạch Vãn Vãn cứng đầu như vậy, chủ biên Cù cũng vô cùng bất ngờ.

Nhưng nếu cô đã dám nói như vậy thì đương nhiên là chủ biên Cù cũng muốn nhìn xem cuối cùng là cô đang khoác lác hay là thực sự có cô năng lực về phương diện này, vì thế ông ta gật đầu đồng ý.

Bạch Vãn Vãn nói là làm, cô dành thời gian cả một ngày để viết xong bản sơ thảo, tuy nhiên cô không nóng lòng lập tức đi tìm chủ biên mà đi tìm tổng biên tập, cũng chính là mẹ của cô.

Bạch Vãn Vãn chờ tất cả mọi người tan làm rồi đi tới gõ cửa văn phòng của Lý Hiểu Cầm.

Nếu không phải cần thiết thì thật sự cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với Lý Hiểu Cầm, dù sao thì ai hiểu con bằng mẹ đâu, chờ đến khi Lý Hiểu Cầm cảm thấy được đứa con gái này có gì đó sai sai thì cô cũng không biết là nên giải thích như thế nào.

Nhưng may mắn là Lý Hiểu Cầm một lòng một dạ chăm chú vào công việc nên thời gian ở cùng nguyên chủ cũng có hạn, hơn nữa là sau khi lớn lên thì nguyên chủ cũng sẽ có những tâm sự nhỏ, bí mật nhỏ của bản thân, không muốn thổ lộ với Lý Hiểu Cầm nên Lý Hiểu Cầm cũng không quá hiểu biết cô.

"Như thế nào, thổi nổ da trâu(*) rồi tìm mẹ thu dọn cục diện rối rắm cho con à?"

(*) Thổi nổ da trâu: khoe khoang về hiệu quả và hiệu suất, sau đó được phơi bày, và thấy rằng nó vô giá trị.

Lý Hiểu Cầm thấy cô ôm máy tính đi vào, nhướng mày lên hỏi, hiển nhiên là bà ấy đã biết chuyện gì xảy ra với cô trong cuộc họp hàng tuần.

Bạch Vãn Vãn cười hì hì, nói: "Mẹ giúp con một chuyện rồi con sẽ lập tức bổ da trâu trở về."

"Nói trước là mẹ không làm những chuyện như gϊếŧ người cướp của đâu nha."

"So với gϊếŧ người cướp của thì việc này đơn giản hơn nhiều, mẹ xem đây là bản sơ thảo con vừa viết, mẹ tự mình xem thử là hiệu quả như thế nào."

Bạch Vãn Vãn mang máy tính đặt trên bàn làm việc của bà ấy, Lý Hiểu Cầm nghiêng người nhìn: "Thuật hít thở... không phải là mẹ đả kích con nhưng con nhìn cái tiêu đề này xem có giống mấy bọn giang hồ bịp bợm không cơ chứ?"

"Mẹ cứ xem trước đi," Bạch Vãn Vãn ôm cánh tay của bà ấy làm nũng, "Nhìn không giống mánh khoé bịp bợm thì cái đó là lừa đảo cao cấp, nhưng mà nhìn không giống nhau cũng là lừa đảo sao?"

Lý Hiểu Cầm: "......"

Hình như đạo lý này cũng đúng nhỉ?

Vì thế Lý Hiểu Cầm tiếp tục lướt xuống xem.

Ý tưởng của Bạch Vãn Vãn ý rất đơn giản, nội dung của kỳ đầu tiên chắc chắn phải khiến cho người ta nếm được ngon ngọt đã, để họ cảm thấy phương pháp này thật sự có ích mới có thể theo dõi tiếp kỳ thứ hai, cho nên nội dung của kỳ một chính là làm cho mọi người thấy được hiệu quả thật sự của thổ thuật hít thở.

Phương thức tu luyện của thuật hít thở chính là từ từ tách lấy linh khí từ trời đất ra rồi nạp vào trong cơ thể, đồng thời phun ra trọc khí trong cơ thể, lấy nguyên khí đã được tụ tập áp súc trong người để đạt được mục đích nạp cái mới vào bỏ cái cũ đi, chỉ cần rèn luyện bộ thuật hít thở này thì người kiên trì luyện tập lâu dài cũng có thể dưỡng sinh trường thọ.