Bạch Tô thực sự sắp điên rồi.
Cô có thể làm gì?! Cô nhìn vào tên của Phó Vân Tỉ ở trên, cô thậm chí còn không có số điện thoại của Phó Vân Tỉ!
Cô nhìn thoáng qua ánh mắt hiếu kì của các đồng nghiệp, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Cô trốn vào phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, sau đó gọi điện cho Phó Vân Tiêu để anh đi giải quyết Phó Vân Tỉ.
Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi cửa, còn chưa kịp đi tới phòng làm việc của Phó Vân Tiêu thì cô đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa.
“Xin lỗi, thưa anh, anh không thể vào…”
Bạch Tô vội vã ngoảnh đầu lại, một bóng người cao lớn đã đứng trước mặt cô. Bạch Tô nhìn thấy sự xuất hiện của Phó Cảnh Hoài, mặt cô đột nhiên đầy những vạch đen!
Còn đến đây, chưa đủ loạn hả?
“Anh đến… Á! Phó Cảnh Hoài, anh thả tôi xuống!”
Bạch Tô còn chưa hỏi xong câu “anh đến đây làm gì” thì đã bị Phó Cảnh Hoài bế lên. Phó Cảnh Hoài mặc kệ Bạch Tô vùng vẫy, cứ thế mà bế cô đi ra ngoài.
Bạch Tô không ngừng đánh vào vai Phó Cảnh Hoài nhưng cũng vô ích. Mãi đến khi Phó Cảnh Hoài đi xuống lầu và nhét cô vào xe của mình, anh ấy mới nhìn Bạch Tô với khuôn mặt giận dữ.
“Giải thích.”
Anh ấy chỉ cho Bạch Tô hai từ, Bạch Tô không hiểu gì cả.
“Giải thích cái gì?”
Bạch Tô khó hiểu nhìn Phó Cảnh Hoài, kết quả Phó Cảnh Hoài lại lạnh lùng nói: “Em đói khát đến thế ư?”
Một câu này đã nhắc về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Bạch Tô cũng hiểu Phó Cảnh Hoài đang nói tới điều gì.
“Chuyện này có gì đâu… Anh cũng biết mối quan hệ giữa tôi với Phó Vân Tiêu mà.”
Bạch Tô giả vờ như không quan tâm lắm và nhìn Phó Cảnh Hoài nói một câu.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Phó Cảnh Hoài như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Tô vậy.
“Bạch Tô!”
Hồi lâu sau, Phó Cảnh Hoài như đang kiểm soát cảm xúc của mình, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi gọi tên của Bạch Tô.
“Tại sao em lại trở nên như thế này?”
Bạch Tô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Phó Cảnh Hoài, nhưng cô lại giả vờ thờ ơ và tỏ ra khó hiểu: “Như thế nào? Ý anh là gả cho Phó Vân Tiêu hả? Hay là trở nên dâʍ đãиɠ?”
Bạch Tô cũng không biết vì sao mình có thể thốt ra hai từ này.
Phó Cảnh Hoài chỉ “hừ” một tiếng.
“Tôi và Phó Vân Tiêu là vợ chồng hợp pháp, không tính là dâʍ đãиɠ. Nếu anh không có chuyện gì, tôi xuống xe trước, tôi còn phải đi xử lý chút việc nhà của mình.”
Nói xong, Bạch Tô định mở cửa xe xuống ngay nhưng Phó Cảnh Hoài lại nắm lấy tay cô và hôn cô thắm thiết.
Bạch Tô giãy giụa nhưng cũng vô ích.
Bạch Tô luống cuống, cắn vào môi Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài buộc phải buông cô ra nhưng anh ấy vẫn nhìn Bạch Tô với sự tức giận.
Ngay lúc này, điện thoại của Phó Cảnh Hoài bỗng reo lên.
Phó Cảnh Hoài chỉ cầm điện thoại di động lên và nhìn lướt qua, sau đó cúp máy ngay.
Sau đó điện thoại của Phó Cảnh Hoài lại reo lên.
Phó Cảnh Hoài tiếp tục cúp máy.
Ở vị trí này, Bạch Tô có thể nhìn thấy tên người gọi hiện trên điện thoại di động của Phó Cảnh Hoài là: Hoắc Lưu Ly.
Sau biết bao nhiêu lần Phó Cảnh Hoài cúp máy, Hoắc Lưu Ly không gọi đến nữa,nhưng người gọi tới lại là Từ Trường Thư.
Rõ ràng Phó Cảnh Hoài không quá muốn nghe máy nhưng sau khi cuộc gọi đến từ Từ Trường Thư reo lên ba lần, anh buộc phải nhấc máy.
Vì khoảng cách quá gần nên Bạch Tô cũng nghe được Từ Trường Thư nói gì ở đầu bên kia điện thoại.
Từ Trường Thư nói: “Tối nay có hẹn gặp mặt với nhà họ Hoắc, con nhớ đi đón Lưu Ly sau giờ làm việc.”
Kiểu nói chuyện này, Bạch Tô không nhếch môi nhưng lại cảm thấy hơi buồn cười.
Điều này không phải có nghĩa là Phó Cảnh Hoài có người phụ nữ mới à? Vậy bây giờ anh ấy như này là có ý gì?!
“Vâng.”
Phó Cảnh Hoài nói xong câu đó rồi cúp máy ngay lập tức.
Bạch Tô trực tiếp nhìn Phó Cảnh Hoài bằng cái nhìn khinh bỉ, sau đó mở cửa và ra khỏi xe.
Nhưng Phó Cảnh Hoài vẫn nhanh chóng đứng dậy đuổi theo và kéo tay Bạch Tô một lần nữa từ phía sau: “Em đợi một chút.”
“Bây giờ anh đã có người phụ nữ khác, đừng giả vờ thâm tình như thế.”
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài, giọng điệu của cô hơi khinh miệt.
Cứ tưởng anh ấy thâm tình cỡ nào… nhưng cũng chỉ có như thế.
Phó Cảnh Hoài cau mày nhìn Bạch Tô: “Đó chỉ là xem mắt do gia đình giới thiệu, anh có thể từ chối.”
“Anh cũng nên tìm một người phụ nữ để kết hôn sinh con.”
Bạch Tô nói nhẹ nhàng.
“Nhưng người duy nhất anh muốn kết hôn và sinh con là em!”
“Hả!”
Gần như là ngay sau khi Phó Cảnh Hoài nói xong câu đó, Bạch Tô đáp lại anh ấy bằng một nụ cười khinh bỉ.
“Anh có thể từ chối xem mắt, em ở bên cạnh anh.”
Khi Phó Cảnh Hoài nói lại câu này, Bạch Tô cảm thấy hơi đau đầu.
“Anh muốn đồng ý xem mắt hay từ chối là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi.”
“Chuyện tình cảm từ trước đến nay đều là trách nhiệm của bản thân, đừng bao giờ trông chờ người khác chịu trách nhiệm với mình.”
Bạch Tô nói rồi dứt khoát xoay người, cô không muốn đối mặt với Phó Cảnh Hoài nữa.
Cô sợ rằng nếu cô tiếp tục đối mặt với anh ấy, cô sẽ không nhịn được mà trút ra hết sự bất mãn cô đã kìm nén nhiều năm.
Sẽ chất vấn Phó Cảnh Hoài tại sao lúc đó lại không từ mà biệt.
Và bắt Phó Cảnh Hoài đi trách hỏi Từ Trường Thư tại sao muốn gài bẫy cô!
Cô không biết liệu Phó Cảnh Hoài có vì cô mà đi cãi một trận gió tanh mưa máu hay không nhưng suy cho cùng tất cả điều này đã làm cô tổn thương.
Cô sợ người khác sẽ đào ra quá khứ của cô và tiết lộ cho Phó Vân Tiêu.
Cũng sợ bị người khác phát hiện sự tồn tại của Bạch Tiểu Bạch…
Bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh sống cuộc sống của mình, từ từ bảo vệ những thứ mình muốn bảo vệ.
“Được.”
Phó Cảnh Hoài đột nhiên nói một câu ở sau lưng Bạch Tô: “Tự trách nhiệm với tình cảm của bản thân.”
Nói xong câu này, anh ấy quay lại và lên xe.
Rồi đạp chân ga rời đi nghênh ngang.
Còn Bạch Tô đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của xe Phó Cảnh Hoài, không hề bước một bước và nhìn rất lâu.
Cho đến khi một giọng nói vang lên từ phía sau: “Tuyệt vời, tuyệt vời, tại sao cô không chấp nhận Phó Cảnh Hoài?”
Bạch Tô nghe thấy tiếng nói bèn xoay người lại nhìn, giọng nói này là của Mộ Vãn Vãn.
Chỉ thấy Mộ Vãn Vãn tháo kính râm của mình xuống và để lộ toàn bộ khuôn mặt. Hôm nay cô ta trang điểm nhẹ nhưng không biết vì sao Bạch Tô luôn cảm thấy lớp trang điểm nhẹ của cô ta cũng tràn đầy tính công kích.
“Thư kí Bạch, Phó Cảnh Hoài là cháu trai ruột của ông Phó và cũng là người nhà họ Phó. Thật ra thì bám vào Phó Cảnh Hoài sẽ dễ dàng có được của cải, địa vị hơn là trèo lên giường của Phó Vân Tiêu.”
Ánh mắt của Mộ Vãn Vãn vẫn đang nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, đôi môi mỏng của cô ta khẽ mở ra, giọng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trước đây, Mộ Vãn Vãn rất khách sáo khi nói chuyện với Bạch Tô.
“Cô Mộ, cô đến tìm tổng giám đốc à, hôm nay anh ấy vẫn chưa đi làm.”
Bạch Tô không trả lời câu nói kia của Mộ Vãn Vãn, mà khôi phục dáng vẻ công tư phân minh nói với Mộ Vãn Vãn một câu.
“Tôi không đến tìm Vân Tiêu, mà là tìm cô. Cô Bạch, cô quyến rũ Vân Tiêu một cách lộ liễu như thế không sợ vợ anh ấy phát hiện à?”
“Chắc cô cũng biết quan hệ của tôi với Vân Tiêu nhỉ, vậy cũng nên biết tình yêu của Vân Tiêu dành cho tôi… Tại sao cô vẫn phải trả cái giá không đáng này chứ?”
Hóa ra… Mộ Vãn Vãn nghĩ cô quyến rũ Phó Vân Tiêu!