Chương 1Một thanh niên tóc đen, dáng vẻ thanh tú ngồi trong quán cà phê.

Nét mày ôn hòa, mũi cao môi mỏng, làn da trắng trẻo tựa tuyết đầu đông.

Cậu rũ mắt, lông mi tinh tế che đi hình bóng nhàn nhạt trong đôi mắt.

Từ xa nhìn cậu như bức họa được phác họa tỉ mỉ, khiến cho người người đứng hình trước sắc đẹp ấy, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Hình như cậu đang đợi ai đó, ngón tay thon dài, trắng nõn gõ trên mặt bàn pha lê từng nhịp đều đều, bên cạnh để màn hình điện thoại sáng lên, ảnh nền là ảnh chụp của một cô gái được phóng to lên.

Ảnh chụp khi cô không trang điểm, mi dài, mắt sáng, rất là đẹp.

Có người đẩy cửa bước vào, gió lùa vào, nhẹ nhàng rung cái chuông gió đơn giản bên trong.

Người tới vừa liếc mắt đã thấy một người khác trong góc.

Cô nhẹ nhàng chỉnh lại mấy sợi tóc mai bị rối vì gió thổi của mình, nở một nụ cười tiêu chuẩn, đeo đôi giày cao gót nhọn đi về phía người con trai đó.

“Cộc cộc.”

Cô gái duỗi ngón tay gõ lên bàn hai lần, người con trai ngẩng đầu đáp lại, nét đẹp tinh xảo khiến cô giật mình. Nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn, nhẹ nhàng nói với anh, biểu cảm khá ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Làn môi mỏng của cậu cong nhẹ, ánh mắt lấp lánh tự nhiên mềm mại như nước.

Trái tim bé nhỏ của cô vốn đã loạn nhịp, vì nụ cười ôn nhu của cậu mà càng lay động. Cô vừa định kéo ghế ra ngồi xuống thì đối phương nói:

“Là tới rất muộn.”

Nụ cười trên miệng Hứa Thấm cứng đờ, đối phương không cười nữa, khí chất ôn nhu quanh thân như lạnh đi vài phần.

Cô nhất thời không biết có nên kéo ghế ra ngồi xuống hay không. Đối phương không mở miệng mời cô ngồi mà duỗi tay, đẩy di động đến trước mặt cô.

“Phiền cô nhìn lại thời gian một chút.”

Theo động tác của cậu, cô cúi đầu, thời gian hiện trên màn hình là 16:06.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì Hứa tiểu thư, chúng ta hẹn nhau lúc bốn giờ chiều đúng không? Cô đến muộn sáu phút.”

Nói xong, cậu thu lại di động rồi đứng lên.

m thanh trong trẻo như dòng suối mát, nhưng khi truyền vào tai lại xen lẫn chút khách sáo, xa cách.

“Xin lỗi, Hứa tiểu thư. Tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về mặt thời gian. Tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau. Còn phiền cô giúp tôi nói với dì Lâm một tiếng, cụ thể nói thế nào tùy cô quyết, tôi không có vấn đề gì.”

Hứa Thấm thấy cậu có vẻ muốn đi, trong một khắc không biết là do xấu hổ, buồn bực hay cái gì khác, cô đột nhiên giơ tay chặn đường cậu, ngẩng đầu, ánh mắt có chút tức giận: “Trên đường bị kẹt xe, tôi cũng chỉ muộn vài phút, bản thân là đàn ông mà anh không thể tỏ ra lịch lãm, phong độ một chút à?”

Tạ An nhướn mày cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại không cười. Cậu có đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, khi cười lên, đôi mắt như phát sáng, tỏa ra mê hoặc cám dỗ người khác phạm tội.

Kể cả Hứa Thấm đang trừng mắt tức giận, lúc này cũng bị mê hoặc.

“Nếu hẹn lúc bốn giờ, tại sao cô không xuất phát sớm một chút, để chuẩn bị cho các tình huống bất ngờ? Nếu đây là phong cách làm việc của Hứa tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta thật sự không hợp. Xin lỗi, tôi còn có việc, cà phê ở đây không tệ lắm, Hứa tiểu thư nếu thích có thể thử. Tôi và cô sau này, không hẹn ngày gặp lại.”

----------

Việc đầu tiên Tạ An làm sau khi rời quán cà phê là gọi điện thoại cho Lữ Hoài.

Lúc cuộc gọi được kết nối, thu ngân đang hướng mã quét về phía cậu. Cậu nói với người bên kia “Chờ chút.” Rồi đem giao diện điện thoại chuyển sang trang thanh toán.

Thanh toán xong, cậu đưa điện thoại lên tai: “Xong rồi.”

Nói xong, Tạ An xoay người, thân hình mảnh khảnh tựa vào quầy, chỉ với vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài miên man cũng đã thu hút vô vàn ánh nhìn của người qua đường.

Lữ Hoài nói với giọng điệu nhẹ nhàng như mọi khi: “Ừm, khi nào cậu về thì ghé siêu thị dưới lầu mua chút đồ ăn. Tối nay tôi muốn ăn lẩu.”

Bây giờ mới là tháng Tám, đối với người phương Nam mà nói thì hơi sớm để ăn lẩu.

“Hôm nay có chuyện gì vui à?”

Lữ Hoài rất ít khi nấu lẩu, lại có quá nhiều thứ phải chuẩn bị. Tuy tay nghề nấu ăn của cậu ta khá tốt, nhưng lại không như những người khác thích xử lí mấy thứ này.

“Xin hỏi cậu có muốn mở luôn không?”

Tạ An gật đầu: “Được, làm phiền rồi.”

Nhận lấy trà sữa uống một ngụm, chất lỏng ấm áp cùng hạt trân châu tròn trịa chảy vào miệng. Cậu quên cả nhai, cứ thế không cẩn thận nuốt xuống.

Giọng của Lữ Hoài tiếp tục truyền tới: “Ba tôi không nói cho cậu sao? Chiều nay ông ấy bay về. Ông ấy chắc là xuống máy bay rồi, đã không gặp nhau lâu như vậy, nếu cậu thuận đường có muốn đi đón ông ấy không?”

Ngay khi Lữ Hoài vừa nói xong, Tạ An đã cứng đờ người. Lữ Nghiêu đã về?

“Chuyện đó nói sau đi, cậu cứ liên hệ trực tiếp với ông ấy, tôi ở nhà dọn dẹp một chút.”

Lữ Hoài cúp máy, Tạ An cầm điện thoại ngơ ngẩn mất hai giây. Vừa mới phản ứng, muốn gọi lại báo không qua, một bàn tay từ phía sau duỗi ra, nhẹ nhàng ấn vào tay đang cầm trà sữa của cậu.

Cậu ngẩng đầu, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia.

“Chú…chú Nghiêu...”

Tạ An run rẩy gọi tên đối phương, vì đang tựa lưng vào quầy thu ngân, cậu không có chỗ để trốn, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn người đối diện.

Hơi thở tràn đầy hormone nam tính vây xung quanh làm đầu óc Tạ An lóe lên nhiều hình ảnh khác nhau, tất cả đều là từng mảnh rời rạc ghép lại.

Hầu kết chuyển động, đối phương hút một ngụm ngay chỗ cậu vừa mới hút qua.

Rái tai trắng nõn của Tạ An vì hành động của hắn nhanh chóng đỏ lên. Người đàn ông đứng thẳng lên, nhìn qua nét mặt căng thẳng của cậu, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng nhẹ mím chặt.

Lữ Nghiêu vươn tay ra, không để cậu kịp tránh đã đưa đầu ngón tay chạm lên đôi môi trong veo vì ướt, nhẹ nhàng lau đi chút trà sữa còn sót lại.

“Đã bao nhiêu tuổi rồi còn hào hứng uống thứ này?”

Người đàn ông nói. Dù cho đã nghe giọng nói này bao nhiêu năm, nhưng mỗi lần nghe được, trái tim cậu vẫn khẽ rung động.

Lần này không chỉ hai tai mà hai bên má cậu cũng đỏ đến nỗi có thể thấy bằng mắt thường.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mấy người phục vụ phía sau, mọi sự bình thản, thờ ơ không để gì vào mắt của cậu đều bị phá vỡ từ giây phút Lữ Nghiêu xuất hiện.

Lữ Nghiêu duỗi tay, thành thục lấy chìa khóa xe từ túi quần cậu: “Về nhà trước đã.”

Tạ An chờ hắn đi cách mình một khoảng mới thả lỏng thân thể cứng đờ, trà sữa trong tay bị siết chặt. Cậu thở ra một hơi, đi theo hắn đến bên xe.

Trong khi hắn cài dây an toàn, cậu điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt mình, cố gắng làm cho bản thân trông bình tĩnh nhất có thể.

“Chú Nghiêu, hôm nay cháu có việc, không thể qua nhà chú được.”

Lữ Nghiêu nghe thế thì nghiêng đầu, liếc mắt một cái. Dũng khí Tạ An cố gắng xây nên như một tòa lâu đài cát sụp đổ, biến mất trong phút chốc.

“Lên xe.”

----------

Xe chạy vào gara, vừa mới dừng lại, Tạ An liền nhanh chóng cởi dây an toàn.

Cùng lúc dây an toàn được cởi ra, cậu mở cửa. Đột nhiên người bên cạnh áp sát lại, bĩnh tĩnh đóng của rồi vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.

Khoang xe nhỏ, một người cũng đã chiếm hết gần nửa không gian, chưa kể đến hiện tại là hai người đàn ông trưởng thành chen chúc với nhau.

Tạ An không dám cử động. Cậu tin chắc chỉ cần bản thân cử động, đôi môi đang kề cận kia sẽ chạm vào mặt cậu ngay lập tức.

Nhưng cậu bất động không có nghĩa là người kia cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi yên.

Cho đến khi cậu bị hôn đến mức da đầu tê dại, hai mắt mờ mịt, chân tay yếu ớt bám vào ghế xe, Lữ Nghiêu mới hài lòng buông tha.

Hắn ngồi lại về chỗ, chỉnh lại nửa cái áo sơ mi bị vén lên, tiện tay sửa lại mái tóc đen mềm mại bị rối của cậu. Cuối cùng, đợi khi cậu đã lấy lại tinh thần thì lại giáng một đòn nặng nề.

“Bây giờ thì…… nói về những gì xảy ra đêm đó?”

----------

Khi Tạ An gặp Lữ Hoài, thì cậu mới học lớp chín.

Hôm ấy có bạn mới chuyển đến lớp, tin tức chỉ trong vòng nửa ngày đã truyền đi khắp nơi.

Một cậu học sinh mũm mĩm từ ngoài xông vào lớp, hưng phấn hét lên: “Mau mau mau! Người mới tới rồi, vừa mới xuống từ xe của ba cậu ấy, đang đi đến văn phòng!”

Mọi người nhanh chóng bỏ bút xuống, trong giây lát một đám học sinh đã chen chúc nhau bên cửa sổ khu phức hợp.

Những khuôn mặt vẫn còn vương nét trẻ con sáng bừng, lóe lên chút tò mò cùng thích thú.

“Ở đâu? Tôi không thấy gì cả!”

“Mắt cậu để đâu vậy? Ngay dưới kia, cậu không nhìn thấy hai người vừa đi qua tán cây à?”

“Thấy thấy, đm, trên đời có người đẹp trai đến thế à?”

“Đẹp trai? Tóc mái mẹ nó dài sắp chạm mũi rồi. Gu cậu mặn như thế hả?”

“Tôi nói bố cậu ta! Ai nói học sinh chuyển trường đâu.”

La Tinh Hi vừa nói như vậy, đám người xung quanh chuyển sang nhìn chằm chằm người đàn ông dáng vẻ mảnh mai nhưng toát ra khí chất phi phàm, đang đứng cạnh bạn học mới của họ.

Dư luận lập tức chuyển hướng.

“Tôi nghe nói học sinh chuyển trường chỉ có bố thôi, có lẽ…cậu ta có thể có một người mẹ mới?”

“Tôi cảm thấy ý tưởng này rất gan đó!”

“Nhưng điều đó là không thể! Hahahahahaha!”

“Tình yêu không phân biệt tuổi tác! Hahahahaha!”

“CẠNH ——“

Tiếng thước đập mạnh xuống bàn gỗ khiến cho không khí ồn ào bỗng trở nên im lặng.

“Ồn ào cái gì! Cả hành lang toàn tiếng của cái lớp này! Chuông reo lâu rồi mà vẫn ồn thế hả! Đưa tôi cái ghế! Tự học hay tan học thế hả?”

Chuông vào lớp vừa mới reo, mọi người đều đang để ý đến học sinh mới, một người cũng không để ý đến ông.

Bây giờ chủ nhiệm lạnh giọng mắng, chân cả đám như được bôi dầu, thoáng chốc đã chạy về chỗ.

Lý Liên Dĩnh gõ gõ mặt bàn, thấy có người vẫn nằm dài ra bàn, cô vỗ vai cậu: “Tạ An, vào lớp rồi.”

Vài giây sau, Tạ An ngẩng đầu.

Đôi mắt cậu mở hờ, vẫn còn chút mơ màng.

“Tiết này tự học?”

“Ừ.”

Có được câu trả lời, cổ cậu khẽ động một chút, cả người lại chìm vào giấc ngủ.

Lý Liên Dĩnh liếc nhìn bục giảng, lớp trưởng đã ngồi thay vào vị trí của chủ nhiệm. Cô thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ cậu, lấy vở từ ngăn bàn ra bắt đầu viết.

----------

Lúc Tạ An tỉnh lại lần nữa đã qua nửa tiết học.

Cậu duỗi người, tựa lưng vào ghế, vừa ngáp một cái thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ quen thuộc.

Chỉ có lão Hồ mới gõ như vậy.

Nghe thấy tiếng gõ, nhiều người tò mò quay đầu sang nhìn.

“Tạ An, ra ngoài một chút.”

-----------

Tác giả có lời muốn nói: Dò mìn tránh lôi~

1, Tuyến tình cảm không ngược, cốt truyện phụ quá khứ mới có ngược, để ý kẻo nhầm lẫn.

2, Do vấn đề tuổi tác và thân phận, công thụ giai đoạn đầu không tiếp xúc nhiều, giai đoạn giữa bắt đầu nảy sinh hứng thú, đoạn cuối tình cảm mới mãnh liệt, cảm thấy tiết tấu chậm có thể tự trèo khỏi hố.

3, Truyện nhiều cp, cp phụ phát triển ở THPT đã ổn định, đã ghi chú rõ, mọi người tự lựa chọn đọc sao cho tốt.

4, Các chi tiết logic có thể có vấn đề, hoan nghênh ý kiến đóng góp, sẽ khiêm tốn tiếp thu, không buông lời ác ý, có thể bỏ truyện, mắng người sẽ bị thồn dao! Biu biu biu phóng toàn dao vào mấy người!

5, Cốt truyện đại cương đã hoàn, nếu thích hoan nghênh nhảy hố.

6, Trình độ có hạn, mong thông cảm