Chương 1: Sự Trở Lại

Nhà hát Dolby, Los Angeles, Mỹ.

Lễ trao giải Oscar lần thứ 99 đang diễn ra, nhà hát 3.400 chỗ ngồi chật cứng những người nổi tiếng và khách mời từ khắp nơi trên thế giới.

Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất, Trang phục đẹp nhất, Trang điểm xuất sắc nhất...

Trên sân khấu rực rỡ, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng người Mỹ và người chiến thắng Giải Oscar lần thứ 98 cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Harriet Percy dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mở tấm thẻ nhỏ màu be trong tay.

Bầu không khí trong nhà hát dường như đóng băng.

Bởi vì những gì Harriet sắp tiết lộ là một trong những giải thưởng nặng ký nhất tại Lễ trao giải Oscar.

Nam diễn viên chính xuất sắc nhất!

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Harriet đột nhiên lộ ra vẻ hoài nghi, cô giơ tay lên che miệng, nhẹ nhàng che giấu sự hớ hênh nhất thời của mình.

Sau một lúc, nữ diễn viên được mệnh danh là "Người tình nước Mỹ" hạ tay xuống, thể hiện nụ cười quyến rũ đã làm say đắm hàng chục triệu người và nói vào micro: "Người chiến thắng giải Oscar lần thứ 99 cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là La Khải."

!

Toàn bộ Nhà hát Dolby phút chốc trở nên ồn ào, xung quanh đều là những lời bán tán của khán giả.

La Khải, một ngôi sao đến từ Trung Quốc, đã giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Lễ trao giải Oscar lần thứ 99!

Anh cũng là diễn viên Trung Quốc đầu tiên tham dự lễ trao giải Oscar!

Đây là một kết quả không ai ngờ tới, bởi vì có tổng cộng năm đề cử cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Lễ trao giải Oscar năm nay, tất cả đều là những siêu sao điện ảnh quyền lực, và La Khải đến từ Trung Quốc chắc chắn là người ít được ưu ái nhất khi so sánh.

Kỹ năng diễn xuất của La Khải là hoàn hảo, anh đóng vai chính trong "The Wind of the Sea" với doanh thu phòng vé toàn cầu hơn 2 tỷ đô la, và giành giải Quả cầu vàng cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất với bộ phim này, bài hát chủ đề anh hát cũng giành được giải Bài hát hay nhất.

Nhưng Oscar là Oscar, và trong 98 giải Oscar vừa qua, chưa có người Trung Quốc nào từng giành được danh hiệu Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Bây giờ kỷ lục này đã bị La Khải phá vỡ!

Tất cả khách mời trong rạp, bao gồm hàng trăm triệu khán giả trên khắp thế giới đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp lễ trao giải, đều tập trung vào ngôi sao Trung Quốc gần 40 tuổi.

Sau một cái ôm ngắn ngủi và ăn mừng với các thành viên trong ê-kíp, La Khải bước lên sân khấu với một bước đi bình tĩnh và mạnh mẽ.

Anh đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ nhận lấy kỉ niệm chương bằng vàng từ Harriet.

Cầm trên tay giải thưởng to lớn, đối diện với 3.400 khách mời nổi tiếng trong rạp, tai anh nghe thấy tiếng hoan hô và vỗ tay nồng nhiệt, nhưng vào lúc này, tâm trạng của La Khải không còn hưng phấn và phấn khích như mong đợi.

Sau 20 năm tái sinh trên thế giới này, anh đã tốn không biết bao nhiêu công sức và mồ hôi, và cuối cùng đã đứng ở đỉnh cao vinh quang nhất của cuộc đời.

Nhưng tại sao anh không cảm thấy hạnh phúc?

La Khải nhắm mắt lại, bóng dáng một cô gái nhỏ gầy gò hiện lên trong đầu hắn.

Đây là điều anh chưa bao giờ quên trong suốt 20 năm qua, bao nhiêu lần anh thức dậy lúc nửa đêm, luôn ám ảnh trái tim anh, tội lỗi và buồn bã!

Hãy tự hỏi bản thân, nếu anh từ bỏ tất cả những gì anh có bây giờ, quay trở lại trước khi anh ta được sinh ra một lần nữa, và biến trở lại thành La Khải nghèo khó, anh có sẵn sàng không?

Có!

La Khải nói trong lòng là sẵn lòng, bởi vì lúc đó anh có một cô con gái 5 tuổi là La Chu Hạ, biệt danh là Ni Ni.

Nước mắt nóng hổi vô thức trượt xuống khóe mắt anh.

Sau một lát, La Khải mở mắt ra, hắn đè nén đau đớn trong lòng, mỉm cười.

Anh không muốn trở thành trò đùa cho cả thế giới vì anh mất kiểm soát.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến La Khải chết lặng!

Tất cả các vị khách nổi tiếng đã biến mất, tiếng vỗ tay chói tai đã biến mất, không có đèn sáng, không có máy ảnh nhắm vào, mọi thứ đã biến mất.

Nó giống như một giấc mơ.

Khi tỉnh dậy từ giấc mơ, điều đầu tiên đập vào mắt La Khải chính là căn phòng tối tăm chật chội.

Diện tích căn phòng nhiều nhất chỉ chục mét vuông, tường bao quanh trống trải, nhiều chỗ sơn đã rơi xuống lộ ra xi măng màu xám đen, phần lớn sàn trên mặt đất đều bị bong tróc, còn chứa nhiều bụi, trông rất bẩn.

Về phần đồ nội thất, căn bản không có đồ đạc đàng hoàng, trên tường có một cái bàn nhỏ đơn giản, nhiều nhất 30 tệ ở chợ nông sản, hai chiếc ghế nhựa màu xanh được coi là bàn ăn.

Bên cạnh bàn ăn là một tủ lạnh hai cửa, đã lỗi thời nghiêm trọng với hình dạng lỗi thời và tiếng ồn khó chịu, cho thấy nó có một lịch sử lâu dài, và bãi phế liệu mới là ngôi nhà thực sự của nó.

Cuối cùng là chiếc ghế sofa ba chỗ ngồi nơi La Khải đang nằm, vải màu xám đầy dấu hiệu hư hỏng, cũng toát ra mùi khá khó chịu.

Điều gì đang xảy ra!

Trước khi ý thức của La Khải hoàn toàn tỉnh táo lại, bụng hắn đột nhiên đảo lộn.

Theo bản năng, La Khải vội vàng chạy đến phòng tắm nhỏ bên cạnh nhanh nhất có thể, ngồi xổm xuống nhà vệ sinh nhuộm màu!

Nhổ và nôn, nôn cho đến khi nước đắng cạn kiệt, nôn cho đến khi anh ta nghi ngờ sự sống, và dạ dày của anh ta cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Lau bụi bẩn trên khóe miệng, vươn tay ấn nút xả nước, La Khải chật vật đứng dậy, rửa mặt một cách qua loa.

Nước máy có mùi bột tẩy nồng nặc mát lạnh, rửa sạch bụi bẩn trên mặt La Khải, khiến hắn thực sự tỉnh táo.

La Khải ngẩng đầu nhìn lên, thấy mình trong gương.

Mái tóc dài bẩn thỉu sắp xõa xuống vai, khuôn mặt góc cạnh viết đầy vẻ nổi loạn, bộ râu đã lâu không được chải chuốt, nói lên sự chán nản không nói nên lời, đôi mắt sáng ngời một thời đầy mất mát, những vết sẹo nhuốm máu trên trán giống như sự nhạo báng thầm lặng.

La Khải dùng bàn tay run rẩy sờ sờ mặt hắn, ngón tay cái ấn mạnh vào vết thương.

Đau!

Hắn không phải đang nằm mơ!

Sắc mặt La Khải đột nhiên thay đổi, hắn nóng lòng muốn trở về phòng ban đầu, nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường.

Chiếc đồng hồ điện tử kiểu cũ đầy không khí mộc mạc này được hắn mua với giá 10 tệ từ ông lão thu gom rác thải, sau khi được lắp pin, nó có thể hiển thị lịch Gregorian, âm lịch, ngày trong tuần, thời gian, v.v. cùng một lúc.