Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bổ Thiên Ký

Chương 373: Đại kết cục: Tái sinh (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bổ Thiên Ký - Chương 373: Đại kết cục: Tái sinh (2) Hết cách, phỏng chừng thần điện Quang Minh là hiệp hội bề ngoài, mỗi đời chọn ra Thánh nữ và Thánh tử đều là ngàn dặm mới tìm được một.
Đương nhiên nhan sắc của Thánh nữ đến lúc tỷ muội Quản gia xuất hiện thì lên đến tầm cao khiến người ta giận sôi.

Vinh Hòa Phi là Thánh tử đời trước, vẻ ngoài không tầm thường, mày rậm mắt sâu, sống mũi cao thẳng, vóc dáng cao lớn, phong thái xuất chúng.

Người đàn ông như vậy cùng mỹ nữ tuyệt thế như Quản Phượng Nữ sinh con thì càng là mỹ nữ trong mỹ nữ.

Vinh Tuệ Khanh bỗng thấy hổ thẹn, cô cảm thấy mình không phải con gái thật sự của cha mẹ, cô chỉ là hồn ma dị thế mượn xác sống lại.

Vinh Tuệ Khanh siết chặt roi dài lại thả3ra, rồi lại siết chặt lại buông, ánh mắt do dự, môi mấp máy muốn nói lại thôi.

Vinh lão gia thấy Vinh Tuệ Khanh như muốn nói gì thì hiền hòa bảo: “Cháu ngoan, có gì cứ nói ra, chúng ta là người một nhà, trên đời này có thứ gì quan trọng hơn người thân?”

Câu này càng làm Vinh Tuệ Khanh hổ thẹn nhiều nữa, cô cảm thấy mình như kẻ trộm, đánh cắp cuộc đời của người khác.

Vinh Tuệ Khanh bỗng quỳ xuống.

Trong khe hở không gian có một cái hố thiên thạch to, ba người núp phía sau một thiên thạch hình dạng kỳ lạ nằm trong hố.

“Cha, ông nội, con xin nói thật, con… không phải người của Vinh gia, không phải con gái của cha mẹ, cũng không phải cháu gái của ông nội.”

Vinh Tuệ Khanh bỗng thấy0rất uất ức, trời biết trong lòng cô sớm xem những người này là người thân ruột thịt, là họ dùng sinh mệnh che chở cho cô.

Vinh đại gia giật nảy mình, luống cuống tay chân nhìn sang Vinh lão gia.

Vinh lão gia yên lặng nhìn Vinh Tuệ Khanh nửa ngày rồi chậm rãi đến gần, giơ tay lên vỗ đầu của cô, hiền từ cười nói: “Đứa ngốc, chui rúc vào sừng trâu phải không? Trong chúng ta có ai chẳng phải là linh hồn lang thang? Đều chìm nổi trong Lục Đạo Luân Hồi, kiếp này là nàng, kiếp sau là hắn, kiếp này không biết chuyện kiếp sau, cần gì gò bó mình? Con đến cõi đời của chúng ta, vào thân thể này thì là người nhà của chúng ta, cháu gái ruột của ta, con gái ruột của5cha mẹ con. Chẳng lẽ con nghĩ chúng ta xem trọng xá© ŧᏂịŧ không tri thức hơn là linh hồn?”

Vinh Tuệ Khanh bị nói lòng vòng mơ hồ, cảm thấy Vinh lão gia nói có lý.

Cô lẩm bẩm: “Ông nội thật sự cho rằng như vậy? Hay chỉ đang an ủi con?”

Vinh lão gia thở dài, đặt tay Vinh Tuệ Khanh vào tay Vinh đại gia, nói: “Thời xưa truyền rằng khi Thần Sáng Thế tạo người toàn nặn bằng bùn, nhào đất tạo người, thổi một hơi vào hình dạng ban đầu mới có hồn phách linh thức con người. Có người được Thần Sáng Thế thổi hơi nhiều chút nên thông minh hơn người chút ít. Có người được đến nhiều hơn, thậm chí sửa đổi thân thể được nặn bằng đất bùn, nên có tu sĩ chúng ta. Tu sĩ4tu hành dù là thể tu hay linh tu, cuối cùng khi đắc thành đại đạo đều là hạng Đại Thừa song tu thể linh. Còn con, từ ngày con sinh ra thì ta đã tính quẻ cho.”

Vinh Tuệ Khanh nhướng mày, tròn xoe mắt hỏi: “Ông nội tính ra cái gì ạ?”

Vinh lão gia bình tĩnh nói: “Quẻ nói rằng: Phụng thiên thừa vận, vá trời sửa ngày. Như nguồn về cội, quay về Đại Hoang. Từ ngày đó ta liền biết dù con có phải là con gái của Quang Minh hay không thì sự xuất hiện của con là ý chỉ của Oa Hoàng. Mệnh số của gia đình chúng ta đã có chuyển biến khác từ khi con xuất hiện. Con nên biết, trước khi con sinh ra ta đoán mệnh cho gia đình mình rồi, ai nấy đều9là tướng mạng sống ngắn ngủi, không thể sống qua ngưỡng kia.”

Vinh lão gia vươn tay về phía Vinh Tuệ Khanh: “Mai rùa đâu? Thi thảo đâu?”

Vinh Tuệ Khanh lấy hai thứ ra đặt vào tay Vinh lão gia.

“Sau khi con chào đời thì mạng số của chúng ta có tướng sống trong chết, nay xem ra đều ứng nghiệm.”

Đương nhiên bọn họ không thể tiếp tục sống trong thời không này, nhưng sẽ sống ở thời không khác.

Đối với sinh mệnh thì thời gian và không gian chẳng quan trọng, điều quan trọng là sống.

Nếu Vinh Tuệ Khanh không kiên quyết muốn dời thân thể của họ cùng đến thời không khác thì cô không cần dùng Hỗn Độn Thanh Liên, chỉ cần lôi kéo hồn phách lại đây đầu thai chuyển thế là được.

Nhưng Vinh Tuệ Khanh không thỏa mãn với kiểu đầu thai chuyển thế như vậy, cô muốn gia đình của mình là người nhà thế này, tất cả vui vẻ sống bên nhau, vừa có linh hồn vừa có túi da, như vậy mới khiến cô yên lòng.

Mắt Vinh Tuệ Khanh ngấn lệ hỏi: “Cha, ông nội thật sự không trách con sao? Không trách con cướp… mạng sống con cháu ruột của mọi người?”

Vinh lão gia và Vinh đại gia mỉm cười, nhẹ lắc đầu nói: “Con không cướp mạng sống của bất cứ ai. Thai nhi được dựng dục trong cơ thể mẹ con khi đó không có hồn phách. Con bị Lục Đạo Luân Hồi lôi kéo, đầu thai vào bụng Phượng Nữ, chẳng qua mang theo ký ức kiếp trước, sao lại bảo là con cướp mạng của người ta? Có nhiều người mang theo trí nhớ kiếp trước đầu thai chuyển thế. Năm xưa Lục Đạo Luân Hồi từng đi tông môn đỉnh cấp của Pháp gia ta sưu tầm một hồn phách chạy trốn, suýt mang đến tai họa ngập đầu cho tông môn đỉnh cấp của Pháp gia ta.”

Vinh Tuệ Khanh nghe vậy càng thấp thỏm hơn, cô nhớ lúc ở đảo nổi thấy cảnh tượng tông môn đỉnh cấp của Pháp gia bị hủy diệt, sấm nổ kinh khủng ẩn sau Lục Đạo Luân Hồi đánh vào người cô.

Vinh Tuệ Khanh bật thốt: “Ông nội, con…”

Vinh lão gia tử phất tay ngắt lời cô, khẽ thở dài: “Con đừng nói nữa, ta biết hết. Thị phi, nhân quả vốn là chuyện khó vạch rõ đỏ xanh đen trắng. Đã nói đến mức này thì ta không giấu con nữa. Lúc trước ta bói toán cho cái thai của mẹ con thì rõ ràng là tướng sự sống đứt đoạn. Quẻ tượng hiển thị thai nhi không sống đến lúc hình thành hồn phách, nhưng sau đó con đến, nó rốt cuộc có sinh mệnh. Con là nó, nó là con, đừng do dự, cũng đừng nghi ngờ. Chúng ta là người một nhà.”

Mấy lời này làm Vinh Tuệ Khanh thấy dễ chịu hơn chút.

Vinh Tuệ Khanh thầm nghĩ có lẽ đúng thật, cô chẳng qua mang theo ký ức kiếp trước đầu thai, cái gọi là “xuyên qua” không chừng là sức tưởng tượng phong phú.

Vinh Tuệ Khanh bật cười nhẹ nhõm.

Vinh đại gia lên tiếng: “Cha, con có một thắc mắc. Con nhớ lúc Tuệ Khanh còn nhỏ thì không có linh căn, nhưng nhìn nó bây giờ xem, đã là tu sĩ Hóa Thần.”

Vinh lão gia và Vinh đại gia tuy không còn tu vi nhưng kiến thức vẫn còn đó.

Có thể rạch phá hư không, mở mang khe hở không gian, xuyên qua thời không thì phải là tu sĩ Hóa Thần mới được.

Từ một người phàm không có linh căn đến cuối cùng trở thành tu sĩ Hóa Thần, bên trong phải trả giá bao nhiêu gian khó, mồ hôi và máu, cố gắng và kỳ ngộ?”

Vinh lão gia không bất ngờ chút nào, nói: “Kể từ ngày ta bói toán cho nó là biết nó không phải người phàm. Còn về linh căn thì người bình thường xem trọng chứ chẳng là gì trong mắt ta. Nó đã có số mệnh như vậy thì linh căn sẽ tự tìm đến thôi, ban đầu không có là vì xá© ŧᏂịŧ phàm thai kia không có khí vận đó. Chờ khi Tuệ Khanh đến, mang theo khí vận, người tu hành đều có khí vận của mình.”

Vinh đại gia không rối rắm nữa, hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Con còn muốn đón ai?”

Đôi mắt Vinh đại gia tràn ngập hy vọng nhìn Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười nói: “Đương nhiên là đón mẹ của con rồi. Cha, ông nội hãy chờ chút, con đi rồi về liền.”

Vinh Tuệ Khanh xoay vạch sinh mệnh của mình vài vòng, lần này quen tay hơn nhiều.

Khi vòng xoáy trong khe hở không gian ngừng lại, Vinh Tuệ Khanh vịn khe hở ngó ra ngoài, thấy mình đã đến bên trên kinh thành nước Đại Sở.

Là ngày đó, lúc cô báo thù cho mẹ, tự tay đâm Ngụy Nam Tâm.

Bên trên kinh thành còn Tù Lung Trận mà hôm đó Vinh Tuệ Khanh đã bày ra.

Vinh Tuệ Khanh ngẫm nghĩ, lấy vải mỏng màu xanh che nửa mặt.

Lần này cô chẳng những muốn mang thân thể của mẹ đi, còn muốn mang bản thân và La Thần ngày hôm đó đi luôn.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ vén màn trời, nhảy ra ngoài.

Khe hở không gian khép lại sau lưng Vinh Tuệ Khanh, chỉ để lại một vệt trắng mờ, gió thổi qua xua tan nó.

Vinh Tuệ Khanh muốn đi vương phủ, mang thân thể của mẫu thân đi trước.

Cô đã là tu sĩ Hóa Thần, Ngụy Nam Tâm và đám tu sĩ trong Nhất Tự Tịnh Kiên vương phủ chỉ là con kiến đối với cô. Vinh Tuệ Khanh chẳng tốn hơi sức đã trộm được thân thể mẹ ra khỏi quan tài đưa về khe hở không gian, rồi lại nhảy ra, chuẩn bị đón bản thân và La Thần đang đầy vết thương sau khi huyết chiến với Ngụy Nam Tâm.

Vinh Tuệ Khanh vội vã như vậy vì không muốn thấy dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng của cha.

Qua một lúc nữa thôi là cô có thể đưa hồn phách của mẹ về.

Vinh Tuệ Khanh lại đến bên trên nước Đại Sở, khoảnh khắc Vinh Tuệ Khanh và La Thần bị quán chủ Chung Nhân Nghĩa của Vạn Càn Quán và phương trượng của Hoàng Vận Tự tấn công từ hai bên. Thừa dịp cô và La Thần bị cạn kiệt linh lực, hai môn phái này định “trộm hái đào”.

Bên dưới, thiếu nữ Vinh Tuệ Khanh lạnh lùng nói: “Xin hai vị bàn bạc xong, rốt cuộc chúng tôi sẽ đi theo bên nào.”

Trên bầu trời, Vinh Tuệ Khanh nghe giọng mình hồi xưa càng thấy kỳ lạ, nhưng không kịp nghĩ nhiều nữa, cô xé mở khe hở không gian, thò một tay ra vung roi đánh lui Chung Nhân Nghĩa đang lao vào Vinh Tuệ Khanh và La Thần đứng dưới đất.

Vinh Tuệ Khanh thổi một luồng gió bay ra khỏi khe hở không gian, thả mảnh vải trắng rơi xuống đất trống, hai người mình đầy vết thương bị quấn mấy vòng bao kín từ đầu đến chân như con thoi to màu trắng.

Đầu bên kia mảnh vải nằm trong bàn tay ngọc thuôn dài thò ra từ khe hở trắng.

Vinh Tuệ Khanh khẽ quát, kéo vải trắng đưa bản thân và La Thần vào khe hở không gian.

Vì không khiến hai người hoảng sợ, Vinh Tuệ Khanh dặn dò ông nội và cha đừng lộ mặt, tránh cho hai người phản ứng ngược kịch liệt.

Vinh Tuệ Khanh định đưa bản thân và La Thần đi động phủ của họ, nhưng cô từ nhỏ đã mù đường, nơi đó thì nhỏ, dựa vào vạch sinh mệnh chỉ có thể tới sơn mạch, muốn tìm vị trí động phủ chính xác thì cô cần la bàn chiêm tinh phụ trợ. May mắn trước khi Vinh Tuệ Khanh ra đi được Thánh nữ tặng cho la bàn chiêm tinh của thần điện Quang Minh, vì lo cô bị lạc phương hướng trong dòng lũ thời gian, không ngờ lúc này cần dùng nó.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ lấy la bàn chiêm tinh ra xem.

Cô lẩm bẩm: “Thanh Long hướng Đông, Bạch Hổ hướng Tây, ngọn núi chỗ động phủ chắc nằm dưới phía Nam Tỉnh Tinh và Lưu Tinh, đi từ đây chắc chỉ cần một bước nhỏ.”

Vinh Tuệ Khanh xoay người đạp vào giữa Tỉnh Tinh và Lưu Tinh phía Nam.

La bàn chiêm tinh xoay tít trong tay cô, mãi khi cô đứng vững nó mới ngừng quay, vững vàng chỉ xuống dưới.

Vinh Tuệ Khanh không kìm được càu nhàu: “La bàn thối, la bàn khác chỉ hướng đông nam tây bắc là đủ rồi, còn ngươi phải chia ra trên dưới trước sau nữa, phục ngươi.”

Năm xưa Vinh Tuệ Khanh bị vải trắng che mắt, nghe giọng cô gái áo xanh lẩm bẩm đúng câu này.

Những cảnh tượng này hiện ra trong đầu Vinh Tuệ Khanh, khiến người ta mờ mịt như câu “có gà trước hay có trứng trước”.

La bàn bỗng xoay hai cái, như trẻ sơ sinh béo tròn bị người thọt lét phát ra tiếng cười khúc khích.

Vinh Tuệ Khanh bật cười, không rối rắm nữa, theo chỉ thị của la bàn chiêm tinh mang hai người đến đỉnh núi chỗ động phủ.

Chính mình năm đó và La Thần đứng trên đỉnh núi, Vinh Tuệ Khanh che mặt trong lòng có chút buồn phiền.

Vinh Tuệ Khanh mặc áo xanh che mặt lạnh nhạt nói với La Thần: “Há mồm, phun Nguyên Anh của Ngụy Nam Tâm ra.”

Chính mình cả người đầy vết thương rụt rè nói: “Hắn ngất rồi.”

“Ngất?”

Vinh Tuệ Khanh cau mày bước tới cách hai người ba thước, một tay vươn ra rồi rút về nhanh, bắn ra linh lực vừa đúng đánh vào đan điền La Thần, thả thần thức ra chui vào trong đan điền của La Thần.

Bên trong đan điền có một viên Kim Đan màu tím lam sáng lấp lánh, một Nguyên Anh mặt xanh đen giương mắt hổ ngồi cạnh Kim Đan, ước gì nuốt Kim Đan vào bụng nhưng e ngại bên trên Kim Đan có linh lực bảo vệ. Nó mới tìm được đường sống trong chỗ chết, không dám đấu cứng. Kim Đan không luyện hóa Nguyên Anh, Nguyên Anh cũng không làm gì Kim Đan được.

Vinh Tuệ Khanh khẽ thở dài: “May mắn ta đến.”

Tay phải Vinh Tuệ Khanh nhẹ nâng lên rót linh lực vào người La Thần, đánh thức y.

La Thần ho khan tỉnh lại.

Vinh Tuệ Khanh vội dặn dò: “Mau phun Nguyên Anh của Ngụy Nam Tâm ra.”

La Thần không chút chống cự, Kim Đan xoay nhanh trong đan điền, linh lực mạnh mẽ cuốn lấy Nguyên Anh của Ngụy Nam Tâm bay ra khỏi đan điền của y.

Vinh Tuệ Khanh ra tay nhanh như tia chớp chộp lấy Nguyên Anh định thuấn di, ném nó lên cao.

Nguyên Anh định chốn nhưng phát hiện thân thể mình như bị khóa lại, dù chạy hướng nào đều cảm thấy có lực lượng như bóng với hình theo sau, tùy thời bắt nó về.

Vinh Tuệ Khanh mặc áo xanh che mặt nói với chính mình năm đó: “Nhìn kĩ, tất cả ô uế không có chỗ ẩn núp dưới Húc Nhật Quyết, chỉ có linh hồn thuần khiết không tỳ vết mới vượt qua Húc Nhật Quyết rèn luyện.”

Vinh Tuệ Khanh biểu thị cho chính mình nhỏ bé năm ấy thấy Húc Nhật Quyết đẳng cấp cao sâu hơn đã được cô học từ chỗ thần Quang Minh sau khi trở thành tu sĩ Hóa Thần, tuy là động tác tay cơ bản nhưng ẩn chứa ý sâu sắc.

Một đoàn sáng không sắc màu giống áng mây hiện ra giữa hai tay Vinh Tuệ Khanh.

Lúc này tuy rằng trời sắp tối nhưng trên đỉnh núi còn sáng sủa.

Vinh Tuệ Khanh vừa hấp thu ánh nắng chiều vừa đưa ánh sáng mây không sắc về phía Nguyên Anh.

Nguyên Anh bị cố định giữa không trung, không lên được, không thể xuống, mặt càng hung tợn hơn.

Linh lực của Húc Nhật Quyết bắt đầu thẩm thấu vào Nguyên Anh, phát huy ra tác dụng.

Rít!

Nguyên Anh phát ra tiếng vang như xương thô ma sát vào tảng đá càng nhám, tiếng rít hành hạ màng tai và trái tim người dữ dội.

Chỉ hai giây đã “nung khô” Nguyên Anh của Ngụy Nam Tâm.

Biểu tình oán độc trên khuôn mặt Nguyên Anh xanh đen dần đóng băng, yên lặng, thân thể nhỏ bé dần cứng nhắc, cuối cùng cứng như đất nung.

Vinh Tuệ Khanh lấy một cái búa vàng nhỏ gõ hai cái vào Nguyên Anh đất nung.

Vỏ ngoài vỡ thành mấy mảnh lộ ra một đoàn sáng trắng tinh khiết, to cỡ quả trứng gà, như thuở đầu Hồng Mông, quả trứng vàng nguồn gốc thiên địa, dựng dục tất cả sinh linh giống loài trên trời dưới đất.

Chính mình năm đó khóc ròng kêu tiếng “mẹ”.

Đoàn sáng mấp máy như người sáng sớm tỉnh dậy ngáp một cái, duỗi lưng đứng dậy.

Thân hình, khuôn mặt hư ảo trong suốt của Quản Phượng Nữ thoáng hiện trong đoàn sáng, dần biến lớn bằng người thật.

Thiếu nữ Vinh Tuệ Khanh nhìn chằm chằm cảnh này vội đưa ra một phách của Quản Phượng Nữ ẩn trong thức hải của mình, ném một phách qua.

Quản Phượng Nữ hút vào phách cuối cùng, thân hình biến thành nửa trong suốt.

Quản Phượng Nữ khẽ gọi, ánh mắt nhìn thiếu nữ Vinh Tuệ Khanh tràn ngập yêu thương: “… Tuệ Khanh.”

Vinh Tuệ Khanh mặc áo xanh che mặt nhìn cảnh này lòng càng phức tạp, cô như người ngoài, tuy biết đó là người nhà của mình.

Mặt La Thần đen kịt, môi xanh trắng nhưng cố chống đỡ ôm thiếu nữ sắp ngã ngồi xuống: “Kiên cường lên, đó là hồn phách của mẹ nàng, không muốn đưa mẹ của nàng vào luân hồi sao?”

Vinh Tuệ Khanh mặc áo xanh che mặt không nói chuyện, vung nhẹ vải trắng lên chín tầng trời, rạch một vệt trên trời.

Lúc sắp đi, Vinh Tuệ Khanh để lại một câu cho chính mình năm đó: “Ta đưa bà ấy đi, ngươi tự giải quyết cho tốt. Nhớ kĩ, phải chăm chỉ tu hành thì ngươi mới có cơ hội cứu vãn vận mệnh bi thảm của cha mẹ, người nhà của ngươi. Nếu ngươi bỏ cuộc thì họ sẽ vào địa ngục Vô Gian, suốt kiếp không được siêu sinh!”

Cô muốn cổ vũ chính mình năm đó đừng nản lòng, nếu bỏ cuộc thì mọi thứ bây giờ chớp mắt thành mây khói.

Vinh Tuệ Khanh mang linh hồn của Quản Phượng Nữ trở về khe hở không gian, đưa vào xác Quản Phượng Nữ ngay, sau đó nhét một viên Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan cửu phẩm vào miệng Quản Phượng Nữ để tẩm bổ hồn phách.

Từ sau khi Vinh Tuệ Khanh Hóa Thần, tu vi luyện đan của cô cũng từ thất phẩm tăng lên cửu phẩm, tiến vào tu vi cấp thần.

Có linh lực của Vinh Tuệ Khanh phối hợp, dược lực của đan dược nhanh chóng hòa tan trong người Quản Phượng Nữ.

Mí mắt run nhẹ, từ từ hé ra, khi Quản Phượng Nữ mở mắt, bà thấy ngay đôi mắt ướt nước mắt vui mừng của Vinh Hòa Phi.

Quản Phượng Nữ vươn tay vuốt gò má của Vinh Hòa Phi, thì thào như nói mơ: “Ta đã về thần điện sao?”

Vinh Hòa Phi vừa khóc vừa cười nửa dìu nửa ôm Quản Phượng Nữ lên.

Quản Phượng Nữ tựa vào ngực Vinh Hòa Phi, nhìn cô gái áo xanh trước mắt, kinh ngạc hỏi: “Là Tuệ Khanh phải không?”

Vinh Tuệ Khanh chảy nước mắt, cô nhào vào ngực Quản Phượng Nữ, gào khóc hết nước mắt.

Vinh lão gia, Vinh Hòa Phi không nói chuyện, đứng yên một bên cho hai mẹ con khóc.

Khóc xong tâm tình của Vinh Tuệ Khanh khá hơn, cô nói với Quản Phượng Nữ: “Mẹ, con đã Hóa Thần, mẹ có vui không?”

Quản Phượng Nữ lau nước mắt: “Vui, vui chứ, đương nhiên vui. Con đến từ đời sau phải không? Mới rồi con che mặt, hù sợ chính mình ngày xưa đó.”

Vinh lão gia, Vinh đại gia và Quản Phượng Nữ từng là nhân vật trung tâm của thần điện Quang Minh nên kiến thức không tầm thường, dễ dàng nhận ra sự khác lạ của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, thấy hơi ngượng, biết mình không còn nhiều canh giờ, linh lực sắp cạn kiệt, cô vội nói: “Cha mẹ, ông nội, bây giờ con đưa mọi người đi thế gian khác, nơi đó tốt hơn chỗ này nhiều.”

Cô tạm dừng rồi nói tiếp: “Kiếp trước con đã ở đó.”

Vinh Tuệ Khanh nói rồi xoay vạch sinh mệnh, trở về không gian quen thuộc kiếp trước của mình.

Vinh Tuệ Khanh vén mở màn trời, cảm khái nhìn dưới mây trắng là ngựa xe như nước, xe lửa máy bay.

Cô nói với ba người thân đằng sau: “Con đã sắp xếp thân phận cho mọi người, hãy nhớ mấy thứ này, từ nay ba người họ Vinh, là người làm ăn lớn trở về từ nước ngoài, gia cảnh giàu có, không lo áo cơm. Cha, mẹ, hai người có thể sinh một đứa con nữa.”

Đầu ngón tay Vinh Tuệ Khanh búng ra mấy quả cầu ánh sáng đưa vào đầu ba người phía đối diện.

Nhìn họ chậm rãi hôn mê, Vinh Tuệ Khanh không chờ nữa, cô dùng vải trắng cuốn lấy họ, ném Hỗn Độn Thanh Liên lên cao. Vô số ảo ảnh hoa sen màu xanh hiện ra trên bầu trời, che kín khung trời, che mắt Lục Đạo Luân Hồi và Thiên Đạo Pháp Tắc.

Có Hỗn Độn Thanh Liên che chở, Vinh Tuệ Khanh đưa bọn họ vào biệt thự chuẩn bị sẵn.

Nơi đó vốn không có người, nhưng đến ngày mai trong trí nhớ của người xung quanh sẽ thêm một gia đình xuất sắc tuyệt vời.

Dưới bầu trời đêm, Vinh Tuệ Khanh lưu luyến nhìn cảnh vật bốn phía rồi biến mất.

Vinh Tuệ Khanh trở về khe hở không gian của mình, cô lấy vạch sinh mệnh ra nhìn kĩ.

Ký hiệu và chữ phức tạp trên này trông thật quen mắt, Vinh Tuệ Khanh giật mình lấy đan lô đồng xanh ra, đối chiếu hai bên thì đúng là cùng một bộ chữ và ký hiệu, xem ra hai thứ có cùng lai lịch.

Vinh Tuệ Khanh đang suy nghĩ thì nghe khe hở không gian phát ra chuỗi tiếng nổ, một khe nứt màu đen hiện ra trên nóc khe hở không gian.

Một người phụ nữ mặc đồ đen, tóc dài, tay cầm lưỡi hái dài, mặt tái nhợt nhảy từ khe nứt vào, nhe răng cười nói với Vinh Tuệ Khanh: “Ta xuyên qua vô số khe hở không gian rốt cuộc tìm được ngươi! Ngươi trở về làm cái gì? Chịu chết đi!”

Thì ra là Minh Vương Kế Đô bị nhốt trong khe hở không gian khác.

Lưỡi hái dài trong tay nàng ta tỏa ánh sáng trắng chói mắt, Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng lấy Nhật Nguyệt Song Câu ra, thúc phát Cửu Thiên Liệt Diễm.

Ánh sáng trắng từ lưỡi hái dài và ánh sáng đỏ của Cửu Thiên Liệt Diễm đan vào nhau, trong thiên địa vang tiếng nổ lớn rung trời.

Khe hở không gian của Vinh Tuệ Khanh sụp đổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »