Chương 8

“Không nhìn gì cả.” Phương Vân Kỳ nhướng mày, bước qua khỏi Tề Thống.

Trương Cầm Ngữ từ khi bước vào đã luôn nhìn vào cửa hàng nhỏ, khi nhìn thấy Phương Vân Kỳ, lập tức lộ ra vẻ thất vọng.

Phương Vân Kỳ đã thấy nhiều rồi, đặt đĩa xuống, sau đó lại đưa lon sprite đến trước mặt Lâm Bạch Du: “Tặng đấy.”

Bởi vì đêm nay có rất nhiều người, cho nên cậu ấy cũng không nói gì nhiều với Lâm Bạch Du đã bị người khác gọi đi mất.

Trước khi trở lại quầy nướng, Tề Thống hỏi: “Như thế nào, tiên nữ nói cái gì?”

Phương Vân Kỳ: “Cảm ơn.”

Tề Thống bật cười: “Cảm ơn nhầm người rồi, cậu có nói là anh Khâm tặng không?”

Phương Vân Kỳ chớp mắt: “Không có, cô ấy ngồi với bạn, nên tôi không nói.”

Tề Thống đang giúp cậu ta bỏ hàu đã nướng xong xuống, nhanh chóng quay người về phía sau phòng bếp: “A Khâm, xem ra cậu phải tự mình ra nghe rồi.”

“Hơn nữa, hai người cũng rất có duyên đấy, tay của tiên nữ tay cũng bị đứt, cùng một ngón tay luôn.”

Bên trong không có tiếng động, không biết có nghe thấy hay không.

-

Bên ngoài cửa hàng, Trương Cầm Ngữ nhìn Lâm Bạch Du: “Cậu ấy muốn theo đuổi cậu à?”

Lâm Bạch Du nhìn lon Sprite, nhớ đến cái cái lon mà ban nãy Tuỳ Khâm vừa lấy ra khỏi tủ đông, không biết có phải là cùng một lon hay không.

“Tôi không biết.” Cô trả lời.

Lâm Bạch Du không muốn nói nhiều về chuyện mình học cùng lớp với nhóm Phương Vân Kỳ, nhìn dáng vẻ của Trương Cầm Ngữ, cô đoán rằng nếu cô ta mà biết thì chắc chắn sẽ hỏi thêm nhiều câu nữa.

Cho dù như vậy, nói đến trường trung học phổ thông số 8, mắt của Trương Cầm Ngữ lại sáng lên: “Hóa ra là trường trung học phổ thông số 8, bọn họ cũng học ở trường trung học phổ thông số 8!”

Lâm Bạch Du lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trương Cầm Ngữ đã quen với tính cách không nói nhiều của cô, chỉ cầu xin: “Tinh Tinh, nếu cậu cơ hội, hãy xin giúp tôi thông tin liên lạc của cậu ấy nhé.”

Lâm Bạch Du nói: “Cậu có thể tự đi xin mà.”

“Nếu như tôi xin được tôi chắc chắn đã không tìm cậu rồi?”

“Vậy làm sao cậu có thể chắc chắn là tôi sẽ xin được?”

Trương Cầm Ngữ buột miệng nói: “Một trong số bọn họ có ấn tượng tốt với cậu, nhất định là có thể, cậu nhờ nam sinh vừa rồi xin giúp cậu!”

“...”

Nụ cười của Lâm Bạch Du nhạt dần, chỉ liếc nhìn cô ta một cái.

Trương Cầm Ngữ tự biết yêu cầu vừa rồi có hơi quá đáng nên nhanh chóng chuyển đề tài.

Nhưng cô ta cũng không thay đổi suy nghĩ.

Nhà hàng đồ nướng nhanh chóng dọn bàn, trong lúc Lâm Bạch Du đang ngồi ở đây, dòng người qua lại nhiều lần, số lượng khách hàng nữ ngày càng nhiều.

Có lẽ đã từ ở đâu đó biết được Tuỳ Khâm đang ở đây.

Thỉnh thoảng, Lâm Bạch Du cũng nhìn thấy Tuỳ Khâm làm việc, những động tác mà Tề Thống và Phương Vân Kỳ làm trông rất bình thường, nhưng dưới bàn tay của anh, chúng thật đẹp mắt.

Anh dường như đã thích nghi với cuộc sống này.

Nhưng Lâm Bạch Du luôn có cảm giác rằng anh không nên làm những chuyện như thế này.

Nếu đôi bàn tay này có thể chạm vào thiết bị thí nghiệm, chẳng hạn như dao phẫu thuật gì đó, thì nó có thể sẽ phù hợp hơn.

Tại sao nhỉ.

Là bởi vì Tuỳ Khâm trong mơ có quyền có thế? Hay vì anh đối xử với cô quá dịu dàng khiến cô có những suy nghĩ

khác về Tuỳ Khâm bên ngoài giấc mơ?

Lâm Bạch Du cảm thấy rằng mình đã bị ảnh hưởng bởi giấc mơ trái ngược đó.

Cô kéo lon nước lại, một âm thanh rõ ràng vang lên, tiếng ục ục của bọt khí Sprite vang lên, nó đã không lạnh như khi vừa lấy ra từ tủ đông, rất sảng khoái.

Nhưng đang tiếc là cô không thể mở lon bằng một tay.

-

Họ không gọi nhiều đồ nướng, cả hai đều không có cảm giác ngon miệng.

“Cậu thích ăn thịt ba chỉ à?” Trương Cầm Ngữ phát hiện ra sở thích của cô thì cười hỏi: “Cậu không sợ tăng cân sao?

Lâm Bạch Du cười: “Không sợ.”

Hơn nữa chỉ ăn có chút xíu như vậy thôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, chủ yếu là thịt ba chỉ này được nướng rất ngon.

Sau khi ăn xong, Trương Cầm Ngữ hỏi Lâm Bạch Du: “Nhà của cậu ở đâu? Chúng ta cùng nhau về nhé?”

Lâm Bạch Du lắc đầu: “Tôi còn có việc.”

Trương Cầm Ngữ “ừ” một tiếng, cũng chỉ có thể tạm biệt cô, dù sao cũng không thể ngồi trong cửa hàng của người khác cả đêm, chủ cửa hàng chắc sẽ đến đuổi khách mất.

Mặc dù nói là cô ta mời, nhưng Lâm Bạch Du vẫn chia tiền với cô ta.

Phương Vân Kỳ cũng vui vẻ nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Lâm Bạch Du không nói chuyện với Tuỳ Khâm, cũng không muốn quấy rầy bọn họ làm việc nên đã trực tiếp rời khỏi tiệm đồ nướng, trên đường về cô xé băng cá nhân ra.

Vết cắt trên ngón tay đã thực sự biến mất.

Bản thân có khả năng đặc biệt này, chắc là Tuỳ Khâm không có, mà anh còn phải mang vết thương đi làm việc.

Về đến nhà, cháo trong nồi đang nóng hổi.

Lâm Bạch Du chỉ ăn một bát nhỏ: “Đã ăn chút đồ nướng bên ngoài rồi.”

“Những thứ đó nên ít ăn thôi, nó không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Đây là lần đầu tiên, đó là cửa hàng mà bạn học của con làm việc.”

“Bạn học con đi làm à? Đã trưởng thành rồi hay sao mà đi làm thêm, liệu có ảnh hưởng đến việc học không?”

Lâm Bạch Du nghĩ đến bài kiểm tra của nhóm Tuỳ Khâm, do dự: “Có thể.”

Dù sao thì Tuỳ Khâm có thể thực sự thi được bao nhiêu điểm nó vẫn là một bí mật.

Liễu Phương sờ sờ đầu của cô, dịu dàng nói: “Con chỉ cần chăm chỉ học tập là được, còn những chuyện khác đã có mẹ rồi.”



Có lẽ là vì trong giấc mơ cô là một đứa trẻ mồ côi, lại bị gia đình bác cả áp bức nên sau khi tỉnh dậy, Lâm Bạch Du càng trở nên ỷ lại vào mẹ của mình hơn.

-

Nửa đêm, hầu hết học sinh của Minh Nghệ đều trở về ký túc xá, cửa hàng đồ nướng đã không còn khách nữa.

Chủ cửa hàng lúc mười giờ đã về nhà, Phương Vân Kỳ đưa chìa khóa cho Tuỳ Khâm, bởi vì cậu ấy giữ sẽ rất dễ bị mất.

“Đêm nay nhiều người thật đấy.”

“Tất cả là vì A Khâm mà đến.”

“Nếu A Khâm tự mình mở cửa hàng, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

Phương Vân Kỳ đã nhai xong miếng thịt cừu nướng trong miệng, sau đó lại nhấp một ngụm cola lạnh, sảng khoái vô cùng.

Trong miệng Tề Thống cũng đang nhai thịt ba chỉ, mơ hồ nói: “Mùi vị này cực kỳ tuyệt vời, tại sao tôi đã học lâu như vậy rồi mà vẫn không đúng vậy nhỉ, không phải chỉ nướng có một miếng thịt ba chỉ thôi sao! A Khâm, có phải cậu đã lén tụi tớ học không đấy!”

Tuỳ Khâm im lặng không nói.

Ăn xong đã hơn mười hai giờ.

Tuỳ Khâm một mình trở lại phố Nam Hoè, vừa mới bật đèn, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

“Trường trung học phổ thông số 8 không cho cậu ra sân à?” Ánh mắt của Hoàng Trạch lóe lên vẻ hưng phấn, Tuỳ Khâm không nằm trong đội bóng rổ của trường trung học phổ thông số 8, trường trung học phổ thông số 8 chắc chắn sẽ thua mà thôi.

Khóe môi Tuỳ Khâm cong lên: “Ừ.”

Hoàng Trạch ngẩng đầu, giọng điệu quang minh chính đại nói: “Dù sao thì cậu cũng khác tôi. Cậu phải làm bài kiểm tra tốt thì mới có thể ra mặt, nhưng tôi thì không.”

Cậu ta nở nụ cười: “À đúng rồi, không phải là cậu chưa ăn gì sao? Ở nhà không có đồ ăn đâu... Lần sau, tối mai tôi sẽ bảo mẹ tôi chừa cơm cho cậu.”

Như bố thí vậy đó, Hoàng Trạch bỏ lại một câu rồi trở về phòng.

Tuỳ Khâm đứng dưới ánh đèn, một lúc sau mới cười giễu cợt.

-

Cùng lúc đó, Lâm Bạch Du lại có một giấc mơ khác.

Kể từ ngày Quốc khánh khi trên đường đến bệnh viện mơ thấy “kiếp trước” đau khổ, cô đã không còn mơ thấy nó thêm lần nào nữa, đêm nay là lần đầu tiên.

Tầm nhìn trong mơ của cô cũng mù sương, mờ mịt không nhìn rõ.

Lâm Bạch Du biết rằng mình đang bị mù. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Trong giấc mơ, cô dường như đang ngồi trong bàn ăn, bởi vì có tiếng dao và nĩa chạm vào nhau, sau đó là tiếng ma sát của chiếc đĩa được đẩy đến trước mặt cô.

“Há miệng.” Bên tai vang lên một giọng nam trong trẻo.

Lâm Bạch Du mở miệng, một miếng thịt được đưa vào miệng anh.

Cô nhai vài cái, cảm thấy nó đã bị nướng khét rồi.

Có thể là bởi vì biểu hiện của cô quá rõ ràng, hoặc là bởi vì khả năng phát hiện cảm xúc của đối phương quá mạnh, giọng điệu của anh rất dịu dàng, nhưng lại không dễ ngó lơ.

“Nhổ ra đi.”

Một bàn tay đặt lên môi cô.

Lâm Bạch Du nhổ miếng thịt nướng ra, rồi lại bị chủ nhân của bàn tay lau miệng.

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, cô dường như vẫn còn cảm thấy có được cảm giác ươn ướt của khăn giấy còn lưu lại trên má mình, tay chạm vào môi.

Giọng nam trong mơ là giọng của “Tuỳ Khâm”.

Lâm Bạch Du liếc nhìn thời gian, đã bảy giờ sáng.

Cô nhanh chóng xuống giường tắm rửa, đang thu dọn đồ đạc trước khi đi học thì nhìn thấy cuốn nhật ký nhỏ mà cô đã chép lúc trước.

Lâm Bạch Du hôm nay lại bổ sung thêm một câu mới.

[Điểm khác biệt 1: Tuỳ Khâm biết nướng thịt]

Nhưng “Tuỳ Khâm” trong mơ dường như không biết.。

Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì “Tuỳ Khâm” trong mơ không cần đi làm việc, cho nên tự nhiên cũng không cần tự mình động tay đi nướng thịt, nên không biết cũng rất bình thường.

Làm thế nào mới có thể nhanh chóng biết một số chi tiết giữa hai bọn họ nhỉ?

Tất nhiên, hoặc là bắt đầu với nhóm của Phương Vân Kỳ, hoặc là bắt đầu với Tuỳ Khâm.

Cô ấy muốn dò hỏi về sở thích của Tuỳ Khâm!

Chính là hôm nay!

-

Hôm nay thứ hai có lễ chào cờ, chiếm phần lớn thời gian.

Lâm Bạch Du buổi sáng sẽ đi mua đồ ăn cho mình, khi đến cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường học, cô tình cờ gặp được Tần Bắc Bắc.

Cô ấy đang bị một nam sinh khác quấy rầy, nam sinh đó sắp khóc rồi: “Trước đây rõ ràng chúng ta rất ổn, tại sao lại nói chia tay—”

Tần Bắc Bắc sốt ruột, nhìn thấy Lâm Bạch Du, giống như một vị cứu tinh, như một con bướm bay tới: “Bạch Du.”

“Cậu có thể gọi tớ là Tinh Tinh.” Lâm Bạch Du nói: “Ít người gọi tớ là Bạch Du lắm.”

Tần Bắc Bắc vén tóc: “Ồ, Tinh Tinh, biệt danh nghe thật dễ thương, tớ chỉ có Bắc Bắc, nghe giống Bối Bối vậy, cổ lỗ sĩ ghê.”

“Cũng ổn mà.”

“Cậu đừng có mà nói dối không chớp mắt như vậy.”

“Nam sinh vừa rồi bị làm sao vậy?”

“Một kẻ đeo bám mà thôi.”

“Cậu mua nhiều như vậy có thể ăn hết không?” Tần Bắc Bắc nghi ngờ hỏi.

Sữa đậu nành trong tiệm đồ ăn sáng đều là pha mới, rất đậm đà, Lâm Bạch Du uống một lần đã thích. Cô ấy mua hai cốc đậu nành và đóng gói riêng.

“Cho người khác.” Lâm Bạch Du không giấu giếm.

Dù sao lát nữa nếu đưa cho Tuỳ Khâm, Tần Bắc Bắc cũng có thể nhìn thấy.

Tần Bắc Bắc liền hứng thú: “Nam hay nữ, tớ có biết không?”

Lâm Bạch Du: “Biết.”

Tần Bắc Bắc cân nhắc một hồi, cuối cùng đặt mục tiêu tình nghi lên người Tuỳ Khâm: “Không phải chứ, không lẽ cậu thật sự thích Tuỳ Khâm? Cậu muốn theo đuổi cậu ấy sao?”

Lâm Bạch Du phủ nhận: “Không có.”



“Không có mà mua đồ ăn sáng à?”

“Có chuyện muốn hỏi cậu ấy.”

“Theo đuổi thì cứ theo đuổi thôi. Cậu ấy đẹp trai như vậy. Trước đây tớ cũng có nghĩ đến, nhưng tính khí cậu ấy không hợp khẩu vị tớ. Làm bạn cùng lớp là được rồi.”

Mái tóc ngắn của Tần Bắc Bắc bay theo gió: “Có gì mà ngại đâu chứ? Tớ đã thấy nhiều rồi. Để tớ chỉ cho cậu nhé?”

“…… Không cần đâu.”

“Tuy nhiên, có thể Tuỳ Khâm sẽ không muốn.”

Lâm Bạch Du nhớ đến cuộc nói chuyện giữa Phương Vân Kỳ và những người khác trước đó: “Cứ thử xem.”

Tần Bắc Bắc nhìn vẻ mặt tuyệt đối không rút lui của cô liền thay đổi ấn tượng về người bạn cùng bàn mới của mình, hóa ra là một phái hành động à.

“Tớ đã là bạn học với Tuỳ Khâm được hơn một năm. Không hề nhìn thấy cảm xúc của cậu ấy thay đổi bao giờ, cũng chỉ có mối quan hệ tốt với nhóm của Phương Vân Kỳ.”

“Toàn trường có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy, nhiều nhất là lớp 10, sau đó dần dần nhận ra cậu ấy không quan tâm, nên ít đi hẳn.”

-

Khi hai người đến lớp học, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ học buổi sáng.

Các nam sinh ở hàng ghế sau đang nhốn nháo hoảng loạn.

“Nhanh, nhanh, nhanh! Đề vật lý, cho tớ mượn chép với! Tớ quên làm rồi!”

“Đáp án Trắc nghiệm Toán học…”

“BCAA? Còn gì nữa?”

Lâm Bạch Du xách túi, uống một ngụm sữa đậu nành, ngẩng mặt lên hỏi Phương Vân Kỳ đang múa bút thành văn: “Tuỳ Khâm đâu?”

“Chắc vẫn còn đang trên đường đấy.”

“Tối hôm qua mấy giờ mọi người đóng cửa?”

“Nửa đêm? Quên rồi, tôi không kiểm tra thời gian, dù sao cũng rất muộn.”

Khó khăn lắm mới chép các câu hỏi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, các bài tập lớn còn lại, Phương Vân Kỳ chỉ tùy tiện viết một vài công thức rồi ném bút đi.

Cậu ta trông cà lơ phất phơ: “Bạn học Lâm, cậu có mưu đồ bất chính gì với anh Khâm của chúng tôi đúng không?”

Lâm Bạch Du bị Tần Bắc Bắc hiểu lầm một trận rồi, nên bây giờ cô đã có thể bình tĩnh đối mặt: “Là bạn học, hỏi một chút thì sao chứ.”

“Không sao, không sao, cậu tự hỏi chủ nhân đi.”

Ngay khi câu nói đó vang lên, cửa sau bị đẩy ra.

Chủ nhân xách đồng phục học sinh, từ bên ngoài bước vào.

Đợi đến khi anh ngồi vào chỗ, Lâm Bạch Du đặt bánh bao và sữa đậu nành lên bàn.

Tuỳ Khâm liếc cô một cái: “Cầm đi đi.”

Lâm Bạch Du liếc nhìn ổ bánh mì trong tay anh, cau mày, nhẹ giọng nói: “Tôi ăn không hết, vứt đi sẽ lãng phí.”

Câu này nghe có vẻ rất giả tạo, dù sao thì trong tay cô vẫn đang cầm một cốc sữa đậu nành mà cô đang uống dở.

Cô gái ở đối diện nhìn sang, tay cầm bánh mì của Tuỳ Khâm đột nhiên lại siết chặt, trên mu bàn tay khẽ nổi lên chút gân xanh.

Nó dường như đang thể hiện sự bối rối của chủ nhân.

Tuỳ Khâm không đυ.ng đến bữa sáng của cô.

Mặc dù Lâm Bạch Du đã sớm dự liệu được điều đó, nhưng cô vẫn rất thất vọng.

Phương Vân Kỳ nhìn chằm chằm nó hồi lâu: “Không ăn thì thật lãng phí. Dạ dày của tiên nữ đều rất nhỏ. A Khâm, tôi giải quyết giúp cậu.”

Tùy Khâm không nói gì.

Lâm Bạch Du nhìn thấy anh thật sự không định nhúc nhích, mím môi nói: “Chỉ một lần này thôi.”

Tuỳ Khâm nhướng mi nhìn cô, con ngươi cậu đen láy không thể suy đoán được ý nghĩ.

Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt mong đợi của cô, anh mới bưng cốc sữa đậu nành đó lên, “bụp” một tiếng, ống hút được cắm vào, trong miệng ngọt ngào.

“Mùi vị được chứ?”

“…”

Lâm Bạch Du nhìn Phương Vân Kỳ một cái nhìn cảm ơn.

Phương Vân Kỳ vui vẻ chấp nhận nó, rồi trả lại một cái nhìn “tiếp tục cố gắng”.

“Không phải tay của cậu bị đứt rồi sao?”

Câu hỏi của nam sinh đến đột ngột, những ngón tay trắng trẻo đang cầm ống hút của Lâm Bạch Du chợt dừng lại.

Cô suýt chút nữa đã nghĩ rằng bí mật đặc biệt về việc vết thương của cô biến mất đã bị phát hiện, tim cô đập nhanh hơn. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Lâm Bạch Du đang khổ não, quên mất rằng hôm qua Phương Vân Kỳ và Tề Thống đã nhìn thấy tay cô dán băng cá nhân, lẽ ra cô phải dán thêm hai ngày nữa.

“Không đứt, chỉ bị cửa nhẹ thôi.”

Khi sự việc xảy ra đột ngột, Lâm Bạch Du suy nghĩ đến việc đổi chủ đề, đúng lúc ném ra mục đích thật sự của chính mình.

Đôi mắt đẹp của cô nhìn thẳng vào cậu nam sinh: “Tuỳ Khâm, hình như tôi vẫn chưa có thông tin liên lạc của cậu. Chúng ta cũng có thể xem như là đã giúp đỡ lẫn nhau, có qua có lại được mấy lần rồi, hay là add Wechat đi?”

“...”

Phương Vân Kỳ hóng hớt một lúc lâu: “Trời ạ, tiên nữ thẳng thắn quá.”

Hóa ra mua đồ ăn sáng là đợi cái này à.

Quả nhiên trên đời này không có bữa ăn sáng nào miễn phí cả.

Giúp đỡ lẫn nhau, có qua có lại vài lần.

Một số từ đều có ý nghĩa rất rõ ràng.

Tuỳ Khâm bật cười, có lẽ cô càng muốn nói là: “Lần trước tôi đã vẽ tranh giúp cậu, nếu không add Wechat thì sẽ không được đâu nhỉ.”

Độ ngọt của ly sữa đậu nành trên tay đã giảm đi một nữa, có lẽ bánh mì hợp với anh hơn.

“Là thích hay là có mục đích khác?”

------oOo------