Kể từ ngày biết được tình trạng của Tần Bắc Bắc, tâm trạng của Lâm Bạch Du cũng rất sa sút, cứ cách hai ngày cô sẽ đến bệnh viện một lần.
Bởi vì tình trạng cơ thể của Tần Bắc Bắc rất kém, cho nên cô ấy có thể sẽ phải nằm trong bệnh viện một thời gian rất lâu, mà bây giờ cách thời gian thi đại học chỉ còn mấy tháng.
Hai người thường xuyên đi tới đi lui ở trong sân trường, người người đều có thể nhìn thấy bọn họ như hình với bóng.
Nếu như ngày đó vì đến bệnh viện mà Lâm Bạch Du về trường trễ, hoặc là không thể ăn bữa tối, Tùy Khâm sẽ mua đồ ăn và đặt ở trên bàn của cô.
Anh thay cô sắp xếp tất cả mọi thứ thật tốt, để cô có dư thời gian ở cùng với Tần Bắc Bắc.
Trong lúc học tập nhàm chán, quan hệ của Lâm Bạch Du và Tùy Khâm ở trong mắt của toàn bộ học sinh trong trường, dường như lại càng thân thiết hơn trước đây.
Hai người vô cùng ăn ý.
Không ai dám nói rằng hai người không liên quan gì đến nhau.
Khi Lâm Bạch Du đến bệnh viện, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được Phương Vân Kỳ, Phương Vân Kỳ luôn luôn ầm ĩ với Tần Bắc Bắc, rồi lại nói xin lỗi.
Mỗi lần cãi nhau với cậu ấy, bao giờ tâm trạng của Tần Bắc Bắc cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lần nào Tần Bắc Bắc cũng than thở: "Phương Vân Kỳ rất phiền."
Nhưng mà khi Phương Vân Kỳ không đến, thì sẽ nói: "Nói thì hay lắm."
Tần Bắc Bắc đặt quả cầu thủy tinh mà cô tặng ở bên cạnh giường bệnh, bé cách cách mặc quần áo của phụ nữ thời Mãn Thanh bên trong vẫn đáng yêu mà cười như trước.
Chuyện cô ấy bị bệnh không còn là chuyện bí mật ở trường học, Chu Mạt nhờ mẹ đến chùa Huệ Ninh để mua một chiếc vòng tay tràng hạt tặng cho cô ấy.
"Mẹ tớ thỉnh đại sư khai quang, rất linh nghiệm đó, tiêu hết tiền tiêu vặt của tớ luôn, cậu nhất định phải đeo nhé."
Cổ tay của Tần Bắc Bắc rất nhỏ, đeo vòng tay tràng hạt vào, giơ cánh tay lên, vòng tay sẽ trượt xuống trên khuỷu tay một chút, khi thả xuống, sẽ vướng lại ở trên mu bàn tay. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Nhưng cô ấy không gỡ xuống.
Có đôi khi, Lâm Bạch Du cũng nghĩ rằng, làm sao để trên thế giới này không có ốm đau chứ, như vậy Tần Bắc bắc sẽ không bị bệnh, cô cũng sẽ không bị bệnh, Tùy Khâm cũng sẽ không phải chịu thay cho cô.
Bởi vì một loạt các sự việc, mà Lâm Bạch Du bận rộn đến mức không có thời gian để quan tâm những thứ khác, cô còn muốn sắp xếp bài vở đưa cho Tần Bắc Bắc xem.
Tùy Khâm còn nhạy bén hơn cả cô.
Khi đến căn tin để ăn cơm, anh đã nhận ra thỉnh thoảng ánh mắt không bình thường của mọi người xung quanh sẽ nhìn về phía Lâm Bạch Du, thì thầm nói nhỏ với nhau.
Điều này rất không bình thường.
Mọi ngày cho dù Lâm Bạch Du có bị nhìn chằm chằm, thì cũng là thiện ý.
Tùy Khâm biết rõ ác ý và tò mò hơn ai hết, anh cụp mi xuống.
"... Nhìn không ra nha."
"Thực ra, nhìn dáng vẻ Lâm Bạch Du xinh đẹp như thế, nhất định mẹ cũng rất đẹp, cũng không quá khó hiểu nhỉ."
"Bạn cùng lớp trước đây của cậu ấy nói, không thể nào là giả được, nếu không vì sao cậu ấy lại đột ngột chuyển trường vào năm cuối cấp này chứ, hình như là thật đó."
"Nếu như là thật, vậy..."
Tiếng nói thì thầm khe khẽ bỗng nhiên dừng lại, mấy người đó đều nhanh chóng ngậm chặt miệng.
Bởi vì nhìn thấy Tùy Khâm ở chỗ ngoặt của hàng lang, anh đang nhìn vào đây, đôi mắt đen sẫm không nhìn ra cảm xúc gì.
"Cậu ấy có nghe thấy không nhỉ?"
"Không đâu... Chúng ta nói chuyện cũng không quá lớn."
Có người nhỏ giọng thảo luận, có người không hề để ý, cũng có người sẽ nói thẳng trước mặt.
Khi Lâm Bạch Du đang quay về phòng học, lớp bên cạnh bỗng nhiên có người gọi cô lại: "Bạn học Lâm Bạch Du."
"Hả?" Cô nhìn mấy người khá quen mắt này.
Trên mặt đối phương dường như không hề có ác ý, chỉ là hỏi thăm đơn giản: "À thì… mẹ của cậu thật sự là người thứ ba sao?"
Ánh mắt của bọn họ đều dán chặt vào khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của cô.
Vẻ ngoài xuất sắc của cô, giống như đã khiến cho những lời đồn đãi này tăng thêm vài phần chân thật.
Khi kỳ thi đại học càng ngày càng tới gần, mỗi một việc nhỏ cũng có thể sẽ trở thành vấn đề để bàn bạc, từ chuyện Tần Bắc Bắc bị bệnh đến mẹ của Lâm Bạch Du.
Không biết bắt đầu từ đâu, nhưng những cuộc thảo luận bỗng nhiên nổi lên.
"Nghe nói, Lâm Bạch Du chuyển tới trường chúng ta là bởi vì mẹ là người thứ ba đó, bị phát hiện nên mới chuyển trường."
"Thật hay giả vậy? Không phải chứ?"
"Nếu không thì ai lại chuyển trường vào năm cuối cấp chứ, tôi nghe thấy lời bọn họ nói rất hùng hồn, chắc chắn là thật đó."
"Là bạn học trước kia của cậu ấy nói, chuyện đó không thể nào là giả được."
"Mẹ của cậu ấy không tốt, cũng không liên quan nhiều đến cậu ấy, cậu ấy tốt lắm đó."
"Nhưng mà... Thượng bất chính hạ tắc loạn, ai biết có phải là giả bộ hay không chứ, không phải vừa mới đến cậu ấy đã dính lấy Tùy Khâm rồi sao?"
Rất nhanh, lớp 12/1 có bạn học biết được.
Lâm Bạch Du bỗng nhiên ý thức được trong khoảng thời gian này mình đã bỏ qua điều gì. Cô tức giận không thôi, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, hỏi đối phương: "Cậu nghe tin đồn này từ đâu?"
"Tất cả mọi người đều nói như vậy." Đối phương trả lời.
"Đều?"
Lâm Bạch Du nhìn về phía những người khác, có người dời ánh mắt, có người ác ý, có thể thấy được là có người tin vào điều này. Cô tức giận nở nụ cười.
"Vậy tất cả những người nói như vậy có biết chính mình đang bịa đặt truyền bá tin đồn nhảm hay không?"
Mà vào lúc này, Tùy Khâm từ bên ngoài trở về, đi đến bên cạnh Lâm Bạch Du.
Ở phía sau anh có mấy người, đồng thanh nói: "Bạn học Lâm, thật xin lỗi, chúng tớ không nên ăn nói bậy bạ."
Lâm Bạch Du ngỡ ngàng nhìn về phía Tùy Khâm.
Tùy Khâm đè cằm xuống: "Tôi nghe thấy bọn họ bàn luận về bác."
Anh đảo qua những người khác ở đây, tuy rằng mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của mấy người kia, nhất định là không đơn giản.
Tùy Khâm cũng không đơn giản.
Phương Vân Kỳ khịt mũi: "Người nào nói lung tung thì khâu miệng của họ lại!"
Lâm Bạch Du thu hồi tầm mắt: "Có lẽ tớ biết người đó là ai."
Cái gì mà bạn học trước kia.
Ở trường trung học phổ thông số 8 chỉ có một người đã từng nói chuyện này, đó chính là Từ Phi Phi.
Từ Phi Phi còn đang ở trong phòng học thì bị chặn lại.
Nhìn thấy Lâm Bạch Du xuất hiện ở cửa lớp, cô ta hoảng hốt trong nháy mắt, cắn môi nhìn về phía nam sinh đứng phía sau cô.
Vì sao, cậu ấy lại bảo vệ cậu ta như vậy.
Lâm Bạch Du đi thẳng vào trong phòng học, phía sau có những bạn học tò mò vây xem đi theo, rất nhanh bên ngoài phòng học đã bị một vòng người vây lại.
"Từ Phi Phi, cậu là người tung tin đồn mẹ của tôi là người thứ ba phải không?"
Từ Phi Phi không thừa nhận: "Cậu dựa vào cái gì mà nói là tôi nói."
Lâm Bạch Du bắt lấy cánh tay cô ta: "Bởi vì chỉ có cậu là người đã từng tung tin đồn này vào năm ngoái, lúc ấy tôi đã cảnh cáo cậu rồi, xem ra là nước đổ lá khoai."
"Không phải tôi! Cậu dựa vào cái gì mà nói là tôi! Cậu có bằng chứng không?" Từ Phi Phi la hét: "Lâm Bạch Du, cậu vu khống tôi!"
Tùy Khâm chậm rãi nói: "Rất đơn giản, cứ đi hỏi từng người một, truy ngược lại ngọn nguồn, xem xem truyền ra từ chỗ nào."
Mặt Từ Phi Phi lập tức không còn chút máu. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Đều là học sinh trung học, vốn không hề có mưu tính gì, cô ta hoàn toàn không chú ý đến việc này.
Lâm Bạch Du nhìn thấy sắc mặt của cô ta: "Tôi sẽ đi hỏi từng người một, cuối cùng xem bọn họ nói là nghe được từ nơi nào, ai là bạn học trước đây của tôi."
Tất cả mọi người yên lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được sự không bình thường của Từ Phi Phi.
Trước kia cô ta thích Tùy Khâm, nhưng Tùy Khâm vẫn không đáp lại cô ta, bây giờ tự nhiên còn loan tin đồn nhảm, quá đáng quá đi mất.
Cũng không biết có phải bởi vì ánh mắt của mọi người hay không, Từ Phi Phi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: "Lâm Bạch Du, thật sự là tin đồn nhảm sao?"
Lâm Bạch Du lớn tiếng: "Đương nhiên!"
Đây là lần đầu tiên cô gay gắt như thế, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
"Cậu biết mẹ tôi hay là biết người nào đó mà biết chân tướng, cậu có biết mẹ tôi vì tránh sự quấy nhiễu của người khác mà phải chuyển nhà đổi công việc hay không?"
Liễu Phương từng làm việc trong một cửa hàng của một ông chủ họ Triệu, quản lý Triệu có vợ có con rồi, nhưng vẫn luôn muốn trêu đùa Liễu Phương xinh đẹp.
Lời đồn đãi luôn luôn bất lợi với phụ nữ, cho dù Liễu Phương vẫn luôn thẳng thừng từ chối, vẫn luôn từ chối chuyện bí mật sống chung, vốn là do quản lý Triệu đơn phương quấy rối, nhưng người bị bàn luận lại là Liễu Phương.
Càng quá đáng hơn chính là, vợ của quản lý Triệu cũng cho rằng là lỗi của Liễu Phương.
Mẹ có làm gì sai đâu, cho tới bây giờ bà vẫn không hề sai, nhưng bởi vì loại chuyện này mà mất công việc, rời khỏi nơi mình quen thuộc, không ai chán ghét việc này hơn Lâm Bạch Du.
"Từ Phi Phi, cái gì cậu cũng không biết, cậu chỉ nghe một câu nói đã cho rằng là thật, bắt đầu tung tin đồn nhảm, cậu có biết kết quả sẽ như thế nào không?"
Lâm Bạch Du lạnh lùng nhìn: "Không phải cậu cho rằng tôi sẽ không làm gì cậu chứ?"
Từ Phi Phi trợn tròn mắt, có ý gì?
Cô ta mờ mịt mà nhìn về phía Tùy Khâm: "Tùy Khâm, tớ..."
Giọng điệu Tùy Khâm lạnh nhạt: "Có phải là cậu hay không?"
Từ Phi Phi khóc ầm lên: "Tôi... Chỉ là tôi nghe người ta nói vậy, tôi cũng không biết là giả, không phải tôi, là bạn học của cậu nói đó!"
Tùy Khâm không kiên nhẫn: "Bạn học nào?"
Từ Phi Phi ngừng lại.
Lâm Bạch Du cũng tức giận mà bật cười: "Cậu có ác cảm với tôi như thế, là bởi vì A Khâm đúng không?"
Cô rất ít khi gọi Tùy Khâm thân mật như vậy ở trước mặt người khác, tất cả mọi người giật mình mà nhìn về phía cô và Tùy Khâm. Không phải hai người thực sự đang yêu đương đó chứ?
Từ Phi Phi đỏ mắt: "Cậu gọi cậu ấy là A Khâm sao?"
Tùy Khâm nói: "Có liên quan đến cậu à?"
Đúng vậy, có liên quan gì đến cô ta?
Lâm Bạch Du muốn gọi như thế nào thì gọi thế ấy, chỉ cần cô thích, Tùy Khâm đều đồng ý. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Tùy Khâm chỉ tùy ý liếc mắt một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt mở miệng: "Tôi không muốn nghe bất kỳ ai thảo luận về chuyện này nữa, các cậu học cho thật tốt đi."
Tất cả mọi người đều im bặt.
Giống như lại thấy được Tùy Khâm trên sân bóng.
Lâm Bạch Du thất vọng với Từ Phi Phi: "Chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu."
Cô kéo Tùy Khâm quay người rời đi, đám đông nhường ra một con đường để đi qua, Tùy Khâm mặc cho cô di chuyển, đi theo cô rời khỏi...
Lâm Bạch Du kéo Tùy Khâm, đi thẳng tới tòa nhà thí nghiệm. Nơi đó không có ai, vô cùng yên lặng, cũng sẽ không có ai nhìn bọn họ nữa.
"Người bọn họ nên xin lỗi không phải tớ, mà là mẹ của tớ mới đúng."
"Bỗng nhiên chán ghét những năm cuối cấp quá, muốn rời đi, không phân biệt phải trái, tung tin đồn nhảm, bọn họ hoàn toàn không biết được là sẽ gây ảnh hưởng gì."
Cô buông lỏng tay của Tùy Khâm ra, chống lên trên lan can.
Tùy Khâm đứng ở bên cạnh cô, mở miệng: "Sắp kết thúc rồi."
Còn có hai tháng là đến kỳ thi đại học rồi.
Lâm Bạch Du nhìn ra bên ngoài: "Đúng vậy, mùa xuân cũng sắp hết rồi."
Tùy Khâm vỗ nhẹ xuống đỉnh đầu của cô.
"Sau đó sẽ đến mùa hè."
"Đừng đắm chìm trong quá khứ và giấc mơ."
Đã gần một năm kể từ lần đầu tiên Lâm Bạch Du mơ thấy Tùy Khâm rồi, một cái là bắt đầu mùa hè, một cái là kết thúc mùa hè.
Lâm Bạch Du quay đầu: "Những lời này phải là tớ nói mới đúng chứ."
Tùy Khâm chẳng ừ hử gì cả.
Lâm Bạch Du thở dài, hỏi: "A Khâm, bài thi thử thứ ba tháng sau, cậu có thể được bao nhiêu điểm? Có thể vượt qua tớ không?"
Tùy Khâm mỉm cười: "Vượt qua rồi thì sẽ thế nào?"
Lâm Bạch Du nghiêm túc nói: "Vượt qua rồi thì tớ phải cố gắng hơn nữa, trước kia tớ còn giúp cậu học bổ túc, kết quả còn bị cậu vượt lên trước, tớ cũng không muốn càng ngày càng xa cậu."
Gió thổi nhẹ qua hành lang.
Tùy Khâm lại một lần nữa cảm động bởi lời nói của cô.
Anh thấp giọng hỏi: "Tin tưởng tôi sẽ thi tốt như vậy hả?"
Lâm Bạch Du cong môi, đôi mắt long lanh: "Đương nhiên rồi."
Tùy Khâm nhướng mi: "Người lợi hại không chỉ có mình tôi."
Đương nhiên, anh thực sự có thể.
Chuông vào lớp bỗng nhiên vang lên, Lâm Bạch Du kéo anh về lớp. Bọn họ từ hành lang thật dài đi vào trong biển người, cổ tay áo khoác đồng phục rộng thùng thình rũ xuống dưới.
Ánh mắt Tùy Khâm trùng xuống, cổ tay khẽ lật, xoay lại nắm lấy cái tay kia.
Anh nghe thấy Lâm Bạch Du nói: "Cậu đã từng xem "Thiên Long Bát Bộ" chưa? Kiều Phong nói A Châu chính là A Châu, bốn biển năm châu, nghìn đời vạn năm, chỉ có một A Châu."
"Tớ đương nhiên tin tưởng cậu, cậu là A Khâm mà. Thiên đường trần gian, từ xưa đến nay, cũng chỉ có một A Khâm."
------oOo------