Chương 41

Sáng hôm sau, Lâm Bạch Du đã hoàn thành nét vẽ cuối cùng.

Còn khoảng bảy hoặc tám người ở hiện trường, đã gần đến trưa, nhiều người đã nộp tranh, Lâm Bạch Du cũng giơ tay lên sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng.

Các phóng viên báo đài đã chờ đợi cô từ lâu.

Bọn họ đã chú ý đến tuyển thủ trông rất ngoan ngoãn này ngay từ trận đấu trước, chẳng qua là lần trước không phỏng vấn cô mà thôi.

Bất kể có bước vào được trận đấu cuối cùng hay không, cảnh quay của Lâm Bạch Du mà tung ra, chắc chắn sẽ có người xem.

Bởi vì trong mơ cô đã từng tham gia vô số chương trình, Lâm Bạch Du không xa lạ với máy quay, nhưng có sự phản kháng.

Mỗi lần có cảnh quay, có nghĩa là cô lại sắp bắt đầu khóc, lại sắp bắt đầu có được sự đồng cảm dưới sự kiểm soát của gia đình “bác cả”.

Còn trong thực tế, cô lại vô cùng tự tin.

Lâm Bạch Du trả lời một vài câu hỏi, khuôn mặt của cô rất duyên dáng và tươi tắn, nhưng trái tim của cô đã sớm bay ra khỏi hiện trường rồi.

Bởi vì không lâu nữa, cô đã có thể nhìn thấy Tùy Khâm rồi.

Thấy cô đi ra, Trương Dương mới thở phào nhẹ nhõm: “Lý Văn đến rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, em muốn nghỉ trưa rồi quay về, hay là ăn xong rồi quay về?”

Lâm Bạch Du nói: “Em đã hẹn với một người bạn buổi chiều đi thăm quan viện bảo tàng thiên văn rồi. Thầy à, hai người đi về trước đi.”

Trương Dương cau mày: “Một mình em ổn không?”

Anh ta không yên tâm để cho một học sinh trung học đi dạo khắp thành phố rồi tự về nhà như thế.

Lâm Bạch Du: “Em đã thành niên rồi, tất nhiên là em có thể rồi.”

Trương Dương do dự: “Đi viện bảo tàng thiên văn chắc là cũng không lâu lắm đâu, hay là thầy hỏi Lý Văn, đến buổi tối quay về cũng được.”

Lâm Bạch Du không muốn phiền phức, như vậy sẽ khiến cô không thoải mái, người khác cũng không thoải mái, khi đi chơi còn phải nghĩ đến việc giáo viên đang ở bên ngoài đợi cô.

“Thầy cứ yên tâm đi, em cũng biết đi xe buýt mà. Em và cậu ấy đều là người trưởng thành rồi. Em cũng nhanh mồm nhanh miệng. Nếu không biết có thể hỏi nhân viên mà.”

Trương Dương bị cô nói một hồi lâu, cuối cùng đồng ý, nhưng anh ta yêu cầu cô phải báo cáo tình hình lại với mình bất cứ lúc nào và xác nhận bạn bè của cô.

Không thể để một người tùy tiện nào đó đưa học sinh của mình đi, nếu cô gái nhỏ đến gặp một người bạn qua mạng gì đó, mà người bạn qua mạng đó lỡ như có ý đồ xấu thì sao!

Lâm Bạch Du không biết rằng trong lòng anh ta đã suy nghĩ nhiều như vậy.

Cô nhìn thấy Lương Vinh đã đi ra, lần gặp mặt lần trước đã khiến cậu ta nhớ tới cô, cậu ta gật đầu cười xã giao.

Nửa giờ sau, Lý Văn mới bước ra, cậu ta còn mệt hơn ngày hôm trước rất nhiều, có thể thấy rằng cậu ta đã dành rất nhiều sức lực cho cuộc thi ngày hôm nay.

Buổi trưa họ ăn ở một nhà hàng gần đó.

Lâm Bạch Du gửi một tin nhắn cho Tùy Khâm: [Cậu đến chưa?]

Đứng trên con phố vừa xa lạ vừa quen thuộc, Tùy Khâm cúi đầu trả lời: [Đến rồi.]

Lâm Bạch Du: [Cậu đã ăn chưa?]

Sau một vài giây.

Q: [Ừm.]

Q: [Địa chỉ.]

Lâm Bạch Du sao chép địa chỉ của viện bảo tàng thiên văn cho anh.

Không ngờ, Tùy Khâm lại gửi một tin nhắn khác: [Địa chỉ hiện tại của cậu.]

Lâm Bạch Du: [Lát nữa tôi sẽ qua.]

Lâm Bạch Du: [Chúng ta gặp nhau ở đó.]

Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, dòng chữ của Tùy Khâm lại hiện lên trên màn hình: [Gửi định vị.]

Lâm Bạch Du đành phải gửi định vị của mình đi.

Gửi định vị chỉ có một khả năng duy nhất, Tùy Khâm sắp tới đây rồi.

Sự bồn chồn không yên của cô gần như lộ ra trên mặt, Trương Dương và Lý Văn đều có thể nhìn ra được, Trương Dương còn biết rõ cô đang đợi cái gì.

Một lúc lâu sau, điện thoại lại rung lên.

Q: [Đi ra đi.]

Lâm Bạch Du không đáp lại, mà nhìn về phía Trương Dương: “Thầy, em đi trước đây.”

Trương Dương gật đầu: “Được.”

Anh ta đứng dậy: “Lý Văn, em chờ ở chỗ này một lát nhé.”

Lý Văn liếc nhìn Lâm Bạch Du đang lơ đãng, đột nhiên nói: “Em cũng đi cùng luôn ạ, dù sao em cũng đã ăn rồi.”

Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài xe cộ qua lại đông đúc. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Lâm Bạch Du nhìn thoáng qua đã thấy Tùy Khâm đứng bên cạnh bồn hoa, anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, lộ ra quai hàm sắc bén.

“Tùy Khâm.” Cô gọi anh.

Tùy Khâm nâng mắt nhìn sang, lộ ra khuôn mặt tuấn tú và lãnh đạm.

Trương Dương đã nhìn thấy anh rồi, bởi vì hai người cùng ở trong phố ăn vặt, anh ta cũng đã nghe mô tả về cậu thiếu niên này từ cháu gái của mình.

“Thầy à, em đi đây.” Lâm Bạch Du vẫy tay.

“Chiều nay cậu không đi cùng chúng tôi sao?” Lý Văn hỏi.

Lâm Bạch Du lắc đầu: “Tôi sẽ về muộn, hai người cứ về trước đi.”

Tùy Khâm đứng cách đó không xa cũng hoàn toàn không có ý định đi tới, nhưng ánh mắt của anh lại có thể nhìn thấy tất cả khung cảnh ở cách đó không xa.

Cho đến khi Trương Dương gật đầu, anh mới lên tiếng: “Lâm Bạch Du.”

Giọng cậu thiếu niên theo cơn gió ùa đến.

Lý Văn nhìn cô thiếu nữ lon ton chạy tới bên cạnh bồn hoa, cậu thiếu niên mặt lạnh lùng không biết từ đâu lấy ra một ly trà sữa.

Cô gái lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hai người từ từ đi xa dần.



-

Lâm Bạch Du rất ngạc nhiên khi thấy Tùy Khâm lại mang trà sữa cho cô!

Khi cô lên tiếng hỏi, Tùy Khâm nói bằng một giọng điệu rất bình tĩnh: “Trả lại cho cậu.”

Trong đầu Lâm Bạch Du đã không thể nhớ rõ phần trà sữa giao đến mà cô đã từng đặt cho anh, nhưng cô vẫn tin lời anh.

Tùy Khâm trước đây sẽ không như thế này.

Viện bảo tàng thiên văn không xa, chỉ mười phút là đến.

Hôm nay không có nhiều người, có lẽ vì lúc bọn họ đến còn sớm, nên họ có thể dễ dàng đi vào sau khi đăng ký và đặt lịch hẹn.

Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Du đến viện bảo tàng thiên văn, thoạt nhìn thì nó vừa bí ẩn lại vừa rộng lớn.

Các yếu tố về hành tinh và vũ trụ có ở khắp mọi nơi, mỗi sảnh đều khác nhau, còn bao gồm các hạng mục đặt trước khác nhau.

Lâm Bạch Du chỉ về phía trước: “Kính viễn vọng.”

Đúng lúc bọn họ đi qua, một cô gái nhỏ đi cùng mẹ rời đi, vì vậy cô đi thẳng đến: “Tùy Khâm.”

Nhân viên cách đó không xa đang muốn tiến đến giải thích thao tác, liền thấy thiếu niên tóc đen đứng phía sau cô đã hành động, động tác lưu loát, hơn nữa còn hoàn toàn chính xác.

Lâm Bạch Du tiến đến gần, nhìn điều mới lạ, sau đó lùi về phía sau một chút: “Cậu có muốn xem không?”

Tùy Khâm bình tĩnh nói: “Không xem.”

Lâm Bạch Du nhớ ra ảnh đại diện Wechat của anh, nên hỏi: “Ảnh đại diện của cậu có phải là bầu trời sao không?”

Tùy Khâm nhìn cô, chậm rãi nói: “Tinh vân, nó tên là U Linh.”

Lâm Bạch Du không hiểu biết nhiều về phương diện này, nhưng dưới sự hướng dẫn của Tùy Khâm, cô đã nhìn thấy những bức ảnh chụp trong viện bảo tàng thiên văn.

Anh rất thành thạo, cô đoán trước đây có thể anh đã đến viện bảo tàng thiên văn rồi.

Lâm Bạch Du nhìn thấy bức ảnh, có một dòng giới thiệu bên cạnh, tên là Tinh vân U Linh, hay là tinh vân Linh Hồn.

Tại sao Tùy Khâm lại chọn cái này, anh cực kỳ thích nó sao?

Và bức tranh này có một chút khác biệt với ảnh đại diện của Tùy Khâm.

Có những người lớn xung quanh đang giải thích cho các bạn nhỏ: “... hai cái này được gọi là “trái tim và linh hồn”, là một hiện tượng kỳ diệu của vũ trụ.”

Lâm Bạch Du vểnh tai lên, cũng nhìn theo, một lúc sau mới quay đầu chớp mắt: “Tùy Khâm, cậu có thể giúp tôi đi bỏ rác được không?”

Tùy Khâm cụp mắt liếc nhìn ly trà sữa trong tay cô.

Một lát sau khi anh rời đi, Lâm Bạch Du lập tức hỏi: “Xin chào, tôi có thể hỏi bức tranh này có khác gì so với tinh vân Linh Hồn không, tên cũng khác nhau nữa?”

Đối phương có lẽ đã rất quen: “Bức ảnh này của cô có một cái tên đặc biệt, là IC1871. Nó là một phần của tinh vân Linh Hồn, giống như những ngôi sao đã bị rơi mất. Trông giống một U Linh.”

Anh ta lại quay đầu và nói với bọn trẻ: “Mấy bạn nhìn này, bên cạnh tinh vân mà anh đã nói với chị này là chính là tinh vân Trái Tim mà anh vừa nói đến, IC1805.”

“Trái Tim là nơi mà U Linh ở. Hãy nhìn chúng đi. Mọi linh hồn đều có nơi thuộc về, cả vũ trụ cũng không ngoại lệ.”

Lâm Bạch Du nghe giải thích, trầm ngâm lại hỏi nhân viên: “Tôi có thể chụp ảnh được không?”

Nhân viên: “Tất nhiên là được.”

-

Bầu trời đầy sao nhìn thấy trong viện bảo tàng thiên văn khác với những bầu trời nhìn thấy trên sân bóng rổ, trong bóng tối tĩnh lặng, yên bình, nhìn lên bầu trời đầy sao.

Lâm Bạch Du kinh ngạc vô cùng, nó rất xinh đẹp.

Nhưng điều cô nhớ sâu đậm nhất chính là bầu trời khuya mà đêm đó hai người đã cùng nhau ngẩng đầu lên xem.

Trong bóng tối, cô đứng bên cạnh Tùy Khâm, cô có thể cảm nhận được rằng anh đang ở bên cạnh cô, xung quanh là tiếng kêu la kinh ngạc và tiếng chạy chơi của lũ trẻ.

Lâm Bạch Du cảm thấy có một đứa trẻ va vào mình.

Cô lùi lại một bước thì bị Tùy Khâm chặn lại.

Khi mọi người đang nhìn bầu trời đầy sao, cô và Tùy Khâm đi đến một sảnh khác, trong đó không có ai, vừa bước vào đã thấy Ngân Hà lấp lánh.

Lâm Bạch Du lùi lại phía sau một bước, ánh mắt rơi vào bóng dáng cậu thiếu niên.

“Tùy Khâm.”

“Cậu nhìn xem, cả vũ trụ đang lấp lánh vì cậu.”

Một sự lãng mạn chỉ thuộc về một mình cậu.

Tùy Khâm đột nhiên xoay người kéo Lâm Bạch Du đang đứng ở cửa vào trong.

Tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Cánh tay Lâm Bạch Du bị nắm chặt, trái tim đập mạnh, không khống chế được, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhẹ từ cơ thể cậu thiếu niên truyền tới.

Cô không kịp phòng bị, ngã vào lòng anh, chống đỡ người dậy, lòng bàn tay chạm vào nơi rắn chắc, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau.

“Cậu đang làm gì vậy?” Lâm Bạch Du ngay lập tức đứng dậy.

“Kéo cậu vào.” Tùy Khâm thấp giọng, đỡ đôi vai gầy của cô lên, như thể cuộc tiếp xúc thân mật vừa rồi chưa từng xảy ra. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Anh hỏi: “Đứng vững rồi chứ?”

Lâm Bạch Du ậm ừ.

Tùy Khâm nhẹ giọng đáp lại.

Anh rút tay về, sự mềm mại của cơ thể cô vẫn còn vương trên đầu ngón tay anh.

Lâm Bạch Du nghi ngờ anh đang trêu ghẹo mình: “Đều tại cậu tự dưng lại kéo tôi đấy.”

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Tùy Khâm nhìn cô bằng ánh mắt đen láy, đang định nói thì bên ngoài đột nhiên có vài đứa trẻ bước vào.

Sảnh ngay lập tức sôi động trở lại.

Lâm Bạch Du nhìn trái nhìn phải, hai mắt chuyển động, rất đáng yêu.

Trông có vẻ rất hoảng loạn. Tùy Khâm nghĩ.

-

Lúc rời khỏi viện bảo tàng thiên văn là đúng ba giờ.



Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đi tàu cao tốc trở về thành phố Phong Nam, tình cờ gặp Lương Vinh, cậu ta chủ động chào hỏi: “Lâm Bạch Du?”

Lâm Bạch Du quay người lại nhìn: “Lương Vinh.”

Cô vô thức nhìn về phía Tùy Khâm.

Mặc dù cô biết rằng giấc mơ là ngược lại, là giả, nhưng vì những ký ức đó, phản ứng đầu tiên của cô là hai người bọn họ là bạn tốt của nhau.

“Cậu đi cùng bạn về à?” Lương Vinh bắt gặp ánh mắt trầm mặc của Tùy Khâm.

“Ừ.” Lâm Bạch Du đáp lại một tiếng, lại bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy là Tùy Khâm. Tùy Khâm, đây là bạn tôi quen trong cuộc thi, Lương Vinh.”

Lương Vinh nhớ cái tên này: “Thì ra cậu là Tùy Khâm à.”

Tùy Khâm nhướng mày, quan sát đánh giá cậu ta.

Lương Vinh chỉ cảm thấy mình như đã bị nhìn thấu, ngượng ngùng cười cười: “Lâm Bạch Du, vậy tôi đi trước đây, cuộc thi lần sau gặp lại.”

Hai người dường như không biết nhau, Lâm Bạch Du nhìn cậu ta rời đi.

“Đi thôi.” Tùy Khâm lạnh lùng lên tiếng.

“Trước đây cậu có từng nghe đến Lương Vinh chưa?” Lâm Bạch Du hỏi.

Tùy Khâm hỏi ngược lại: “Cậu ta rất nổi tiếng sao?”

Lâm Bạch Du do dự: “Có lẽ là không.”

Tùy Khâm hạ thấp vành mũ xuống, che lông mày và mắt, giọng nói trong trẻo đã hơi trầm xuống vang lên: “Vậy thì tại sao tôi lại phải nghe qua cậu ta rồi?”

Giọng điệu hời hợt, mang theo cả sự ngông cuồng như có như không.

Lâm Bạch Du cảm thấy mình đã nghe lầm rồi, không thể nào đâu.

Nhưng lời nói của Tùy Khâm thật sự giống như lúc cãi nhau với Lương Vinh trong mơ, nếu Lương Vinh ở đây, không biết cậu ta sẽ đáp lại như thế nào.

Chẳng lẽ sẽ phàn nàn cậu thanh niên Tùy Khâm còn chưa trở thành giáo sư này?

Lâm Bạch Du luôn cảm thấy giấc mơ lạ thường này rất kỳ diệu, những chuyện liên quan đến thói quen sinh hoạt và sở thích của Tùy Khâm và cả chuyện về Phố Nam Hoè đều là sự thật.

Nhưng những thứ khác thì lại không giống như vậy.

Giấc mơ của cô rốt cuộc có điều gì thần kỳ bên trong đó?

-

Không biết là do buổi sáng vẽ tranh quá mệt mỏi hay là do buổi chiều đi dạo mệt mỏi, Lâm Bạch Du vậy mà lại ngủ gật trên xe.

Tùy Khâm quay mặt sang một bên là đã có thể nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh đang ngủ say.

Ánh nắng chói chang ngoài cửa kính xe chiếu vào gương mặt Lâm Bạch Du, chiếu sáng nốt ruồi đỏ bắt mắt.

Tùy Khâm thu hồi ánh mắt, dùng những ngón tay có khớp xương rõ ràng tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, nhẹ nhàng đặt nhẹ lên đầu cô, ngăn ánh sáng chói mắt lại.

Khi Lâm Bạch Du tỉnh dậy, chiếc mũ đã không còn ở đó nữa.

Cô sờ sờ mặt của mình, cảm thấy khi mình ngủ, có cái gì đó đã đến, có thể là ảo giác chăng: “Đến rồi à?”

“Đến rồi.” Tùy Khâm nói, chiếc mũ đã quay lại đầu anh vào khoảnh khắc trước khi cô tỉnh lại, không một ai hay biết.

Bên ngoài trời đã lờ mờ tối.

Lâm Bạch Du đang bận báo bình an cho Trương Dương, sau đó lại gửi một tin nhắn cho mẹ cô, ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu có muốn đến nhà tôi ăn tối không?”

“...” Tùy Khâm thốt ra hai chữ: “Không muốn.”

“Thật không?”

“Giả đó.”

“Có thật không?”

“Giả đó.”

Rõ ràng là một cuộc trò chuyện không có bổ ích gì, nhưng bởi vì nó đến từ chàng trai và cô gái xinh đẹp này, nên đã thu hút ánh mắt chú ý của những người qua đường bên ngoài trạm xe. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Cuối cùng, Lâm Bạch Du vẫn một mình trở về nhà.

Trên đường trở về, cô lôi mấy tấm ảnh chụp trong viện bảo tàng thiên văn ra, ngoài trừ tấm ảnh tinh vân, còn có một tấm ảnh chụp lén Tùy Khâm.

Khi đó anh đang nhìn vào kính viễn vọng.

Cậu thiếu niên đang đắm chìm chiêm ngưỡng thiên hà và vũ trụ, góc nghiêng sắc sảo trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Lâm Bạch Du chưa bao giờ biết rằng một Tùy Khâm tập trung như vậy lại khiến người ta khó có thể rời mắt đến thế. Rốt cuộc trên người anh còn bao nhiêu điều mà cô vẫn còn chưa biết nữa?

Hẹn anh đến viện bảo tàng thiên văn thật là đúng đắn.

Bức ảnh này nhất định không được để Tùy Khâm biết.

Lâm Bạch Du lên Wechat, thay hình đại diện Wechat của cô bằng hình ảnh tinh vân Trái Tim và quay lại trang chính.

Kéo xuống, có thể nhìn thấy Tùy Khâm.

Wechat của Lâm Bạch Du có hộp thoại riêng của mình, thỉnh thoảng cô sẽ tự trò chuyện với mình và dán nó trên đầu như một bản ghi nhớ.

Trong vũ trụ, hai cụm tinh vân cách khoảng 300 năm ánh sáng.

Nhưng bây giờ, ảnh đại diện của cô và Tùy Khâm, chỉ cách bởi hộp trò chuyện giữa Lưu Phương và Trương Dương, chỉ có hai người, gần trong gang tấc.

Hình đại diện tương tự, ẩn chứa tâm tư thiếu nữ.

Lâm Bạch Du hơi dựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, nhanh chóng chớp mắt vài cái, đầu ngón tay gõ gõ rồi lại đổi về hình đại diện ban đầu.

Cô đang chuẩn bị rời khỏi Wechat thì hộp thoại “Q” vốn dĩ ở vị trí thứ ba, đột nhiên nhảy lên vị trí đầu tiên.

Ngón tay Lâm Bạch Du như bị bỏng, nhìn chằm chằm vào số 1 màu đỏ trên đầu ảnh đại diện Tùy Khâm và dòng chữ trong hộp, không khí trở nên hơi đông cứng lại.

Q: [?]

Chỉ với một dấu chấm hỏi, Lâm Bạch Du đã biết rằng cô đã bị phát hiện rồi.

Tùy Khâm đã nhìn thấy rồi.

------oOo------