Chương 37: Chương 37

Mặc dù Đào Thư Thúy không quản lý nghiêm tiết tự học buổi sáng nhưng cứ cách mười phút sẽ tới kiểm tra một lần nên các bạn trong lớp không dám nghịch quá.

Sau tiết tự học buổi sáng, Phương Vân Kỳ đứng dậy, đi từ dưới lớp lên đầu lớp bằng lối đi nhỏ.

Có lẽ là do đi quá mạnh, có lẽ do bàn học kê quá sát, cậu ấy đυ.ng phải cây bút để ở rìa bàn của Tần Bắc Bắc.

Bút rơi xuống, Phương Vân Kỳ đưa tay xuống đỡ, bắt được.

Tần Bắc Bắc đang định chửi tục, lập tức đổi câu khác: “Coi như cậu bắt giỏi.”

Phương Vân Kỳ để nó lại chỗ cũ: “Tôi là ai chứ.”

Tần Bắc Bắc cười giả dối hai tiếng, chẳng buồn phản bác cậu ấy, tình cờ nhìn thấy cậu ấy đội ngược mũ lưỡi trai, Tần Bắc Bắc sững lại vài giây.

Bởi vì bình thường Phương Vân Kỳ khá hoạt bát, phô trương, tóc của cậu ấy cũng giống tính cậu ấy, bây giờ nó lại bị một chiếc mũ che lại.

Có chút lạ lẫm lại có cảm giác quen thuộc.

Phương Vân Kỳ thấy cô ấy nhìn không chuyển mắt thì biết cô ấy đã nhìn thấy rồi nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy cô ấy hỏi…

Không ngờ cô ấy đã quay qua nói chuyện phiếm với Lâm Bạch Du, Chu Mạt!

“…”

Thật lạ.

Phương Vân Kỳ vừa phiền muộn vừa buồn bực bỏ đi.

Không phải đáng ra cô ấy nên lột mũ của cậu ấy ra sao?

Chu Mạt mở miệng: “Phương Vân Kỳ đội mũ kìa.”

Lâm Bạch Du như có điều suy nghĩ, nhưng không nói thẳng: “Đội mũ có gì lạ.”

Cô có ấn tượng rất tốt với Phương Vân Kỳ, cậu ấy rất nhiệt tình, đối xử chân thành với mọi người, với bạn bè có thể nói là không tiếc mạng sống.

Thực ra Phương Vân Kỳ cũng rất lịch sự với các bạn nữ. Trong ấn tượng của Lâm Bạch Du, cậu ấy chưa từng nói xấu con gái.

Chu Mạt nói: “Lần đầu tiên thấy, mới lạ thật, cậu ấy chọn mũ cũng được phết đó.”

“Cậu ấy cố ý đấy.”

Tần Bắc Bắc bỗng nhiên mở miệng.

Lâm Bạch Du thầm đoán ra, Chu Mạt vẫn chưa hiểu gì: “Cố ý gì vậy? Cố ý giống bọn mình à?”

Tần Bắc Bắc nói: “Có khả năng cậu ấy cắt tóc rồi…”

Bởi vì tóc của Phương Vân Kỳ không ngắn, thường hay nghịch ngợm vuốt tóc nên đội mũ lưỡi trai ngược, đáng ra trên trán phải nhìn thấy tóc mái.

Nhưng cậu ấy không có.

Hơn nữa Tần Bắc Bắc nhìn thấy chân tóc màu đen.

Cô ấy biết rõ hơn ai hết nó là thế nào.

Buổi sáng hôm đó, Tần Bắc Bắc tới quán cắt tóc với bố, nhìn tóc mình bị cắt bỏ trong gương.

Những chân tóc màu đen đó cũng có thể cạo nốt đi như người trọc đầu thật sự nhưng Tần Bắc Bắc lắc đầu từ chối.

Những chân tóc này là bằng chứng nó từng tồn tại.

Còn Phương Vân Kỳ thì sao, vì sao Phương Vân Kỳ lại cắt? Chỉ cắt một ít đằng trước hay là dưới mũ cũng cắt?

Bình thường Tần Bắc Bắc vừa thẳng thắn lại to gan, từng cãi nhau với cậu ấy, cũng từng động thủ một lần, mặc dù chỉ là đánh đùa.

Lột mũ của cậu ấy xuống là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng lúc này, Tần Bắc Bắc thấy sợ.

Cô ấy không dám hỏi, cũng không dám trực tiếp động thủ lột mũ của cậu ấy xuống.

So với suy nghĩ phức tạp của Tần Bắc Bắc, Lâm Bạch Du nghĩ rất đơn giản.

Phương Vân Kỳ nhất định là vì không cho Tần Bắc Bắc trở thành người đặc biệt trong trường nên cậu ấy cắt, trong trường sẽ có hai người trọc đầu.

Chuyện như vậy cậu ấy là người làm trước nhất.

Chu Mạt mở to mắt: “Thật hả? Để làm gì?”

Cô ấy nói xong cũng kịp hiểu ra, nhìn về phía Tần Bắc Bắc.

Tần Bắc Bắc nói nhỏ: “Tớ chỉ đoán thôi.”

Lâm Bạch Du nói: “Sáng hôm nay cậu ấy đến muộn gần hai mươi phút.”

Chu Mạt ngẩng cằm lên: “Con trai cắt tóc nhanh lắm, em tớ ấy, ở nhà cũng tự cạo được.”

Cô ấy suy nghĩ đơn giản, hoàn toàn không nghĩ gì sâu xa.

Lâm Bạch Du nghĩ bất kể là Chu Gia Tuấn hay Trương Bộ độc ác đều không chân thành bằng Phương Vân Kỳ.

Có lẽ không phải tình yêu, chỉ là tình bạn.

Tâm tư Phương Vân Kỳ dịu dàng mà chân thành.

Liên quan tới chuyện rốt cuộc tóc Phương Vân Kỳ có cắt hay không, khi chuông vào học vang lên, bạn nam đi vào lớp không đi cửa sau mà đi cửa trước, đi thẳng từ đầu lớp tới cuối lớp, ý đồ rõ rành rành.

Nhưng Tần Bắc Bắc luôn cúi đầu.

Phương Vân Kỳ thấy rất thất bại.

Cậu ấy cảm thấy đáng ra cô ấy phải phát hiện ra, sau đó rất ngạc nhiên vui vẻ mới phải.

Cậu ấy ném mẩu giấy cho Tùy Khâm: [Này, sao cô ấy không phát hiện ra nhỉ!]

Tùy Khâm biết cô ấy là ai: [Vậy cậu bày ra trước mặt cô ấy, không cho cô ấy né tránh không nhìn là xong.]

Đây là cách làm của Tùy Khâm.

Giống như trước đó anh nói rõ cho Lâm Bạch Du biết: “Tôi thay cậu đón nhận tổn thương.”



Không cho phép cô ấy không biết.

Phương Vân Kỳ lại ném giấy tới: [Sao lần nào Lâm Bạch Du cũng phát hiện ra cậu có gì khác nhỉ, siêu thật.]

Tùy Khâm không trả lời.

Bởi vì, anh cảm thấy mình không thông não nổi cho người trong sáng như Phương Vân Kỳ.

Tùy Khâm gối lên cánh tay mình, giương mắt nhìn lưng Lâm Bạch Du.

Lần nào cô cũng phát hiện ra anh có gì khác sao?

Giáo viên còn chưa tới, Lâm Bạch Du nhắn Wechat cho Tùy Khâm: [Sủi cảo ngon không?]

Q: [Được.]

Không khen một câu à?

Lâm Bạch Du: [Cuối tuần này cậu có phải tới quán không?]

Tùy Khâm nhắn lại: [Có.]

Anh tới còn kiếm được một ít khách, anh không tới thì khách chẳng được mấy người.

Lâm Bạch Du nghĩ ngợi, hẳn là cố gắng thì vẫn dành ra được thời gian ăn một bữa cơm, có điều chuyện này phải nói thật cẩn thận.

Chưa chắc Tùy Khâm đã muốn gặp mẹ cô.

Lâm Bạch Du hỏi thuận theo chủ đề: [Trời lạnh thì tiệm phải làm sao?]

Q: [Không bán đồ nướng nữa thôi.]

Lâm Bạch Du: [Sáng mai cậu muốn ăn gì?]

Nhảy chủ đề quá nhanh, Tùy Khâm dựa vào bàn, ngón trỏ khẽ nhúc nhích.

Q: [Sủi cảo.]

Tùy Khâm rất thích sủi cảo mẹ cô gói.

Muốn ăn mãi.

Lâm Bạch Du phát hiện anh thẳng thắn hơn trước đây, cô thích vậy: [Trước đây tôi hỏi cậu, cậu không nói gì hết.]

Tùy Khâm dừng một chút.

[Bị cậu làm phiền.]

Lâm Bạch Du tự động bẻ ý câu này thành lời giải thích thỏa đáng. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Phương Vân Kỳ khoe khoang đến khoe khoang đi, Tần Bắc Bắc không thể nào phớt lờ nổi, Lâm Bạch Du nói thẳng: “Cậu có gì phải sợ, rõ ràng cậu ấy rất vui vẻ mà.”

Quả thực, là người thì đều thấy Phương Vân Kỳ không thèm để ý chuyện này.

“Như thế này chẳng giống cậu gì hết.” Lâm Bạch Du nói: “Tần Bắc Bắc mà tớ biết là người chuyện gì cũng thẳng thắn, trực tiếp đối mặt.”

Tần Bắc Bắc ngơ ngẩn, sau đó hỏi lại một câu khác: “Tinh Tinh, vì sao cậu tốt với Tùy Khâm vậy?”

Lâm Bạch Du im lặng một lát: “Quan hệ của tớ và cậu ấy hơi phức tạp một chút, tóm lại là tớ nợ cậu ấy, tớ đang đền bù.”

Tần Bắc Bắc: “Đền bù?”

Lâm Bạch Du gật đầu: “Cậu cứ coi như Tùy Khâm là ân nhân cứu mạng của tớ đi, chuyện này có quan hệ gì với chuyện chúng ta đang nói à?”

“Không có.” Tần Bắc Bắc lắc đầu, mắt hồ ly cong tít.

Cô ấy chưa từng thấy Tùy Khâm cứu Lâm Bạch Du như thế nào, cũng không biết ân nhân cứu mạng cô ví von là có ý gì nhưng cô ấy nhìn ra Lâm Bạch Du là kiểu người muốn làm là làm ngay.

Tại sao cô ấy lại không làm được chứ?

Tần Bắc Bắc nghĩ thông suốt, gọi Phương Vân Kỳ tới.

Phương Vân Kỳ thắc mắc: “Sao thế?”

Tần Bắc Bắc ngẩng mặt lên nói rõ từng chữ: “Tiểu thư mũ ưng chiếc mũ của cậu.”

Phương Vân Kỳ: ?

Cậu ấy sững ra một thoáng không kịp phản ứng.

Tiểu thư mũ là biệt danh cậu ấy đặt nhưng trước nay Tần Bắc Bắc luôn khịt mũi coi thường, không ngờ giờ cô ấy lại dùng nó để tự xưng.

Tần Bắc Bắc thúc giục nói: “Nghe không hiểu sao?”

Cô ấy vươn tay lấy mũ của cậu ấy xuống.

Phương Vân Kỳ không ngăn cản, ngược lại còn đặc biệt chờ mong xem phản ứng của cô ấy khi nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của cậu ấy, sẽ giật mình kinh hãi hay đần người ra đây?

Tần Bắc Bắc gỡ mũ của cậu ấy xuống.

Bạn nam đứng trước mặt cô ấy không còn mái tóc đen dày như trước đây, từ một thiếu niên tươi sáng ấm áp biến thành một anh chàng rất ngầu.

Có lẽ là cắt không sạch, chân tóc vẫn còn.

Ngắn hơn tóc đầu đinh, sạch sẽ.

Người ta hay nói đầu đinh là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm sắc đẹp của tụi con trai, hiện tại Tần Bắc Bắc cảm thấy đầu trọc còn thử thách hơn đầu đinh nhiều.

Phương Vân Kỳ cười với cô ấy.

Tần Bắc Bắc bỗng tỉnh táo lại.

“Cậu cắt ở tiệm nào vậy?”

“Tiệm tóc ngoài trường.”

Tần Bắc Bắc giật mình: “Tiệm tóc đó mở cửa sớm vậy cơ à?”

Phương Vân Kỳ ngoảnh mặt đi, chậm rãi nói: “Không, tôi gọi cửa, đánh thức ông ấy dậy.”

Xéo bên cổng trường trung học phổ thông số 8 có một tiệm tóc cũ đã làm ăn ở đây được mười mấy năm, giá rẻ, thực dụng, thợ cắt tóc hiện tại đã già thành cụ ông.

Ông cụ thoải mái đồng ý làm theo yêu cầu cạo sạch của cậu ấy.

Phương Vân Kỳ gõ cửa mấy phút đánh thức ông cụ rồi sốt sắng kéo đi cắt tóc.

“Cháu muốn cạo trọc! Cạo sạch!”



Lúc ông cụ cầm tông đơ, mắt vẫn còn đang díp lại nên cắt không sạch.

Đương nhiên, mỗi lần cắt hết năm đồng, Phương Vân Kỳ vốn dĩ đã không trông mong nó đẹp đẽ gì, cậu ấy chỉ muốn cạo đi mà thôi.

Hiện tại nghĩ lại, Phương Vân Kỳ mới thấy sợ, lỡ như ông cụ chệch tay một phát thì chưa biết chừng mình mất luôn cả hàng mày.

Nhưng lúc đó cậu ấy hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

Cậu ấy chỉ nghĩ mình cũng cắt thì lần sau Tần Bắc Bắc không thể cãi nhau với cậu ấy còn nói câu “cậu có trọc đâu” nữa.

Đầu trọc có gì đâu, cậu ấy cũng cắt được.

Khi đó trong lòng Phương Vân Kỳ hừng hực lửa, xem kiểu tóc mới trong gương, sờ mấy lượt, còn nói: “Ngầu thật.”

Làm ông cụ sợ tỉnh cả ngủ.

“Tôi có đẹp trai không?” Phương Vân Kỳ hỏi.

“Hơi hơi.” Tần Bắc Bắc giả bộ hết sức miễn cưỡng.

Phương Vân Kỳ nghe vậy, lấy lại mũ lưỡi trai, nhân lúc Tần Bắc Bắc không chú ý, đội nó lên đầu cô ấy.

Tần Bắc Bắc gạt tay cậu ấy xuống: “Tôi có mũ rồi!”

Phương Vân Kỳ không nghe: “Tự cậu đòi đội mũ của tôi, tôi đã lấy xuống rồi, cậu lại nói cậu không đội, cậu cố ý chứ gì?”

Trong lúc họ nói chuyện với nhau, các bạn cùng lớp đều chú ý tới chỗ này, thấy quả đầu của Phương Vân Kỳ, ai nấy đều giật mình sợ hãi.

Tề Thống dửng dưng mở miệng: “Ồ, Kỳ Tử, tớ suýt không nhận ra cậu luôn đó.”

Phương Vân Kỳ xoay qua chỗ khác, sờ đầu của mình: “Đổi kiểu tóc chứ có đổi mặt đâu, thị lực của cậu kém vậy.”

Các bạn nam đùa nhau, kiểu tóc của cậu ấy dường như chỉ là một chuyện nhỏ tùy ý so với những chuyện khác, mọi người đùa nhau họ cũng muốn cắt.

Không ai biết ngày hôm đó lại để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Tần Bắc Bắc. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Là bạn tốt của Tần Bắc Bắc, Lâm Bạch Du phát hiện ra ngay từ đầu tâm trạng cô ấy đã thay đổi.

Cô không làm phiền, thấy Tùy Khâm cũng không ngạc nhiên chút nào, hỏi: “Cậu biết trước rồi à?”

Tùy Khâm cất bài thi trên bàn đi: “Buổi sáng nhìn thấy rồi.”

Dù sao tiệm cắt tóc ở ngay cổng trường, Phương Vân Kỳ gọi cửa không phải không ai nhìn thấy, khớp tình tiết lại là biết ngay chân tướng.

Lâm Bạch Du nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy cắt thế này xấu quá, cậu có thấy không?”

Cô nằm nhoài trên mặt bàn Tùy Khâm đã thu thập sạch sẽ, quay mặt về phía lớp.

Tùy Khâm cúi đầu nhìn một bên mặt của cô, chiếc tai nhỏ nhắn trắng trẻo.

“Tại sao tôi phải thấy?”

Lâm Bạch Du nghe ra được ẩn ý trong câu này, anh là người quan sát rất tỉ mỉ, không đời nào không phát hiện ra sự đổi khác của bạn thân.

Nhưng cậu ấy không nói, anh không xen vào chuyện của bọn họ.

Trước nay Tùy Khâm luôn vậy.

Lâm Bạch Du thay đổi chủ đề, nghiêm túc hỏi ý: “Mẹ tôi muốn gặp cậu, cuối tuần cậu có thể thu xếp được thời gian không?”

Mẹ?

Tùy Khâm thay đổi sắc mặt: “Vì sao?”

Lâm Bạch Du nói: “Đêm qua tôi về muộn bị mẹ phát hiện.”

Cô còn đang do dự có nên nói cho Tùy Khâm biết mẹ đã biết chuyện thay đổi vết thương giữa cô và anh rồi không.

Tùy Khâm trầm tư một lát: “Để tôi nghĩ đã.”

Đối mặt với Lâm Bạch Du dường như rất đơn giản, bởi vì tâm tư của cô đơn thuần, ngây thơ, dường như anh đòi cô làm gì cũng được.

Nhưng, người khác thì khác.

Mẹ Lâm Bạch Du sẽ nghĩ về anh như thế nào?

Ghét hay là gì?

“Được.” Lâm Bạch Du gật đầu.

Cô nói xong không nghe thấy Tùy Khâm nói gì, cô nhìn Tần Bắc Bắc, nhớ lại bản thân trong mơ.

Vận mệnh của cô nhiều thăng trầm, về sau bị mù. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Lâm Bạch Du khẽ ngẩng đầu lên, gối lên cổ tay: “Nếu như tôi cũng giống Bắc Bắc, sức khỏe cũng gặp vấn đề, chẳng hạn như bị mù, cậu sẽ làm gì?”

Cô đè lên tóc của mình.

Tùy Khâm nhìn thấy, đưa tay nhẹ nhàng kéo mấy sợi tóc mềm ấy ra, liếc nhìn nốt ruồi giữa trán cô, đỏ như dụ dỗ anh chạm vào.

Anh cảm thấy câu hỏi này của cô thật buồn cười.

“Tôi sẽ bị mù.”

Lâm Bạch Du nhận ra mình quên nêu thêm giả thiết cho câu hỏi này: “Không phải vậy, nếu như giữa chúng ta không có chuyện di chuyển vết thương thì sao?”

Nhìn từ góc này, bên trên mắt phượng của anh có hai mí, dưới là vết sẹo bị che, cảm xúc trong con ngươi khó lòng đọc hiểu.

Tùy Khâm bỗng đưa tay che mắt cô lại.

Hàng lông mi của Lâm Bạch Du chớp chớp quét qua lòng bàn tay anh, hơi ngứa nhẹ.

Tùy Khâm nói: “Tôi không mù cùng cậu đâu.”

Tôi sẽ làm mắt cậu sáng lại.

Xưa nay anh không phải người khác.

Anh là Tùy Khâm.

------oOo------