Chương 10

Lời nói của anh khiến cho Lâm Bạch Du giật mình mà tỉnh cả người: "Tôi thấy cậu sai rồi đó, cho dù là ngược lại, thì hoặc là cậu không cứu tôi, hoặc là tôi cứu cậu mới phải chứ."

Tùy Khâm bỗng nhíu mày: "Ồ!"

Thấy vẻ mặt hờ hững của anh, Lâm Bạch Du lại nghĩ đến chàng trai trong mơ của mình, ảo thật đấy… sao cậu ta lại xuất hiện trong giấc mơ của mình chứ.

"Mà nè… cho tôi hỏi một câu được không?"

"Không!"

Lâm Bạch Du phớt ngang: "Sao lần trước cậu không tham gia trận đấu?"

Lâm Bạch Du đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này kể từ khi cô nhìn thấy những bài viết đó. Thoạt nhìn thì thấy Tùy Khâm sống rất bi quan và bất cần đời, nhưng chỉ với riêng đội bóng rổ thì lại rất nhiệt tình.

Khi không tự dưng bỏ ngang mà không một dấu hiệu báo trước, thật sự rất lạ.

Tùy Khâm đảo mắt nhìn cô gái đối diện.

Cô chỉ đơn giản là tò mò.

“Không thích.” Anh thản nhiên đáp.

"Thật á?” Lâm Bạch Du nửa tin nửa ngờ, nhưng so với việc Phương Vân Kỳ nói sẽ “chăm chỉ học tập” thì có vẻ chuyện này đáng tin hơn.

Sau khi chuyển trường, thật không ngờ bản thân cô chỉ có thể ngắm cảnh anh chơi bóng rổ qua tấm ảnh.

Lâm Bạch Du chỉ chỉ: "Cậu ăn cháo đi."

Tùy Khâm không nhúc nhích.

Lâm Bạch Du nói: "Vậy thôi cậu vứt luôn đi."

Cô quay ngoắt đầu mà không chút do dự.

Thực ra, cô biết thừa rằng Tùy Khâm sẽ không làm vậy, bởi anh từng trải qua hết thảy những lúc đói khát nhất, thế nên anh hiểu rõ tầm quan trọng và quý báu của thức ăn hơn bất kỳ ai.

Quả nhiên, phía sau yên lặng hồi lâu, lập tức có tiếng mở túi.

Lâm Bạch Du nhếch môi, mặt tươi hẳn lên.

Nằm mơ đôi khi cũng có lợi, nhiều lúc loé lên vài thứ cứ như tiên tri.

Có vài điều về Tùy Khâm mà với cô chẳng phải bí mật gì.



Sau giờ điểm danh, lớp học chuẩn bị làm bài kiểm tra tuần.

Trường trung học phổ thông số 8 có yêu cầu rất cao đối với khối lớp 12, bài kiểm tra tháng được tổ chức xuyên suốt mỗi tháng một lần, cùng với đó là bài kiểm tra tuần vào mỗi nửa tháng.

Kết quả của bài kiểm tra hàng tháng sẽ được công bố trên bảng thông báo ở tầng dưới, còn bài kiểm tra tuần thì sẽ được xếp hạng thi đua trong lớp.

Lâm Bạch Du đã đến đây được hai tuần và đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi thi tuần.

Đây là đợt ôn tập đầu tiên, các câu hỏi không khó, sau khi làm kiểm tra xong, giáo viên sẽ sửa bài để các học sinh có thể tự ôn tập ngay trong buổi tối cùng ngày.

Lâm Bạch Du lọt vào tốp ba một cách hiển nhiên, cô xếp thứ hai và chỉ kém vị trí thứ nhất một chút xíu, Đào Thư Thúy cười tít cả mắt.

Trước khi chuyển trường, điểm thành tích học bạ của Lâm Bạch Du cũng đã rất tốt, tuy nhiên đó chỉ là kết quả ở ngôi trường địa phương nhỏ bé, nên không có nghĩa là cô vẫn sẽ giữ vững được kết quả đó sau khi bước vào một trường cấp ba trọng điểm, nhưng bất ngờ rằng nó lại tốt hơn cô ấy nghĩ.

Giáo viên bộ môn của tất cả các lớp đều thống nhất cho học sinh kiểm tra chung một đề.

Tần Bắc Bắc cầm bài thi của Lâm Bạch Du: "Tinh Tinh này, công nhận cậu giỏi quá trời quá đất! Biết vậy tớ không chép bài của người khác mà qua kiếm cậu là ngon lành rồi."

Lâm Bạch Du không cưỡng lại được sự nhiệt tình của cô nàng: "Thật ra tớ cũng không quan tâm bài tập lắm."

Tần Bắc Bắc: "Vậy cũng đỡ hơn tớ nhiều rồi."

Lâm Bạch Du: "Chắc vậy."

Tần Bắc Bắc không nhịn được cười.

Lâm Bạch Du thấy cô ấy dường như ngày nào cũng mặc áo đồng phục, không khỏi tò mò: "Cậu thích đồng phục của trường số 8 lắm nhỉ?"

Trước đó cô nghĩ, với tính cách của Tần Bắc Bắc, có vẻ như cô ấy sẽ thích diện những chiếc váy xinh xắn hơn, dù sao thì cô ấy cũng rất thích chưng diện.

Tần Bắc Bắc ngưng cười, cô ấy đáp: "Thích chứ…!"

"Giờ mà không mặc… mai mốt tốt nghiệp rồi thì có muốn cũng không được!"

Lâm Bạch Du cũng nghĩ như vậy.

Tuần trước nhiệt độ giảm mạnh, bây giờ mặc áo ngắn tay thì không sao, nhưng có người sợ lạnh đã mặc áo dài tay.

Các bài kiểm tra của Tùy Khâm cũng vừa đủ trung bình, không thừa không thiếu điểm nào.

Lâm Bạch Du tình cờ bắt gặp Tùy Khâm đang lấy bài kiểm tra từ tay lớp trưởng, bàn tay anh thon dài với các khớp xương ngón tay lộ rõ.

Từng tờ giấy kiểm tra cọ vào nhau phát ra tiếng loạt xoạt.

Phương Vân Kỳ mới đi siêu thị mini của trường về, cậu ấy đặt ly coca lên bàn Tùy Khâm rồi hỏi: "A Khâm mấy điểm?"

"Còn phải hỏi! Chín chục điểm!" Tề Thống trả lời.

Tùy Khâm dựa vào ghế, nhét bài kiểm tra xuống hộc bàn, anh nhướng mắt, vô tình bắt gặp ánh mắt hiếu kì của Lâm Bạch Du.

"..."

Cô gái hỏi: "Cậu đủ điểm kiểu gì hay vậy?"

Tùy Khâm thốt lên ba chữ: "Làm kiểm tra."

Đôi tai vểnh lên của Lâm Bạch Du thất vọng cụp xuống rồi lại nhìn cậu nam sinh ở phía đối diện, cậu bạn cong ngón trỏ lên, móc vào nút bật rồi nhẹ nhàng kéo lên, chiếc lon được mở ra một cái "cạch".

Trông thì đơn giản, nhưng lại cuốn một cách lạ.

Sự tập trung của Lâm Bạch Du trở lại trên khuôn mặt Tùy Khâm, cô nhìn đôi mắt phượng hơi rủ xuống của anh: "Thế cậu có thể thi max điểm không?"

"Không."

"Là không thể làm, hay không làm luôn?"

"..."

Nam sinh lờ đi.

Lâm Bạch Du hỏi đủ rồi, hỏi nhiều quá đôi khi sẽ thành hỏi nhây, hỏi dài, hỏi lạc đề.



Chẳng mấy chốc, mọi người đã biết tin học sinh vừa chuyển trường đến đứng hạng hai, còn hạng nhất là học sinh đứng đầu toàn trường cả năm qua.

Ngoài tin này còn một tin sốt dẻo khác được lan truyền.

Tùy Khâm chịu nhận đồ ăn sáng mà cô học sinh mới chuyển trường đưa cho.

"Ăn hết thật á hả?"

"Tớ tận mắt nhìn thấy lúc ngồi ở lớp nhỏ bạn đây nè!"



"Nếu hồi đó mấy bà chịu kiên trì, thì chắc giờ cũng thành công với người ta rồi."

"Tôi còn tưởng người ta là mọt sách ấy chứ, không ngờ cũng biết theo đuổi tình yêu nữa cơ."

"Nhỏ đó ngồi ngay đằng trước Tùy Khâm, vị trí thuận lợi quá còn gì."

So với điểm thi, mọi người càng quan tâm đến những lời đàm tiếu này hơn, nhất là khi một trong hai người đã là người nổi tiếng trong trường.

"Phi Phi, ê cậu nghĩ sao, bộ thật hả?” Cô gái nhanh chóng kéo nhỏ bạn ngồi cùng bàn xuống.

Từ Phi Phi nhíu mày: "Không thể nào."

Bạn cùng bàn nói: "Thật tình… Ủa chứ không phải mấy đứa lớp mình đồn là hồi đó cậu đi đưa đồ ăn cho người ta cả tuần mà không thành công à?"

“Chừng nào tận mắt thấy tớ mới tin." Vẻ mặt Từ Phi Phi trở nên khó chịu.

Nói thì nói vậy, nhưng thật ra trong lòng cô ta cũng đã hơi tin tin rồi. Bọn cùng lớp đâu có rãnh mà đồn bậy thế làm gì, vừa nghe đã biết có người thấy tận mắt thật.

Cô học sinh mới chuyển trường đến bằng tuổi lại học cùng lớp với Tùy Khâm nên chắc chắn càng có lợi thế hơn Phi Phi.

Từ Phi Phi kém hơn một tuổi.

Quan trọng nhất là thành tích của người ta cao hơn hẳn Phi Phi. Nhìn bài thi toán thất bại của mình, Từ Phi Phi không vui chút nào.

Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du mang bữa sáng đến trường.

Cô không thích ăn đi ăn lại cùng một món, nên những gì cô mang đến cho Tùy Khâm cũng được thay đổi đa dạng theo.

Mặc dù ngày nào Tùy Khâm cũng đến muộn, nhưng chưa bao giờ để muộn tiết đầu tiên, đơn giản vì tiết đầu phải điểm danh.

Ai đó đã chụp ảnh Lâm Bạch Du đưa đồ ăn sáng.

Tùy Khâm chưa đến, Lâm Bạch Du quay về đọc sách, có người từ lớp khác xông thẳng tới xô mở cửa sổ: "Con nhỏ mới chuyển trường tới lớp tụi bây là nhỏ nào?"

Đám này vừa đi, đến tiết sau lại có đám khác kéo quân tới.

Tần Bắc Bắc dựa vào cửa sổ, thấy đám người tới lui mấy lần, rốt cuộc không kiên nhẫn được, trừng mắt nói: "Nhỏ mới chuyển trường là nhỏ nào, là ông bà cố nội tụi bây chứ nhỏ nào!"

Cái tính bà chằn của cô ấy nổi tiếng khắp trường số 8, khiến mấy đứa tới kiếm chuyện ai cũng giật mình.

Tần Bắc Bắc nhào qua muốn đóng sầm cửa sổ lại, nhưng không hiểu sao lại không đủ sức.

Lâm Bạch Du nhìn đám học sinh nữ lạ lẫm ngoài cửa sổ: "Các cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

Mấy người ngoài cửa sổ nhìn Lâm Bạch Du một lúc rồi bỏ đi mà không nói lời nào.

Tần Bắc Bắc liếc mắt: "Dòng mấy con nhỏ ăn no rửng mỡ ấy mà, cậu cẩn thận một chút, đừng có đi lẻ, có nhiều người nhìn vậy chứ không phải vậy đâu, nhìn thì ngoan ngoãn đạo đức chứ ai biết được bụng dạ người ta nghĩ cái gì."

Lâm Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm!"

Cô suy nghĩ, mình còn có giấc mơ khó tin đến vậy thì nói không chừng cũng có ngày Tùy Khâm mơ thấy mình, nhưng tiếc là bây giờ thì vẫn chưa.



Đến trưa, Tần Bắc Bắc kéo tay, rủ Lâm Bạch Du cùng xuống căng tin: "Tớ muốn mai mốt được chép bài tập của cậu nên bây giờ phải hối lộ cái bụng của cậu trước."

Lâm Bạch Du đã gọi cho mẹ trước khi cùng xuống căn tin.

Có rất nhiều người trong căn tin, hầu hết họ đều tự giác xếp hàng trước mỗi quầy, trong trường còn có các quầy từ thiện chuyên giúp đỡ các bạn học sinh khó khăn.

Chỉ là không nói rõ ràng rằng chỉ dành cho học sinh nghèo.

“Lần đầu cậu xuống đây ăn mà nhỉ?” Tần Bắc Bắc múc một bát súp. “Đồ ăn trong ăn tin trường mình cũng ổn, mỗi canh thì không, tớ nghi là cả nồi canh to vậy chứ được một quả trứng là cùng."

Lâm Bạch Du nhìn những gợn trứng trong nồi: "Hoặc có thể là hai."

Tần Bắc Bắc không nhịn được cười, suýt cầm rớt cả thìa.

Hai người cùng bước lại bàn, Tần Bắc Bắc cao hơn nên có thể nhìn xa hơn Lâm Bạch Du: "Đi, đằng kia còn trống kìa."

Sau khi đến nơi, Lâm Bạch Du mới phát hiện ra rằng mình ngồi cùng bàn với Tùy Khâm.

Chỉ có ba người ngồi ngay cái bàn rõ là to, thế mà chẳng hiểu sao những người khác lại không qua đây ngồi, cũng nhờ thế mà còn trống đến lượt họ.

Tùy Khâm ngồi một mình một bên, không mặc đồng phục mà chỉ mặc áo phông đen đơn giản, cặp chân dài buông thõng dưới bàn ăn.

Phương Vân Kỳ rất hoan nghênh: "Ngồi đi ngồi đi! Khách hiếm à nha!"

“Ối giời, cậu lại quá khen.” Tần Bắc Bắc lanh ý ngồi ngoài mép, vỗ vỗ vào ghế trống nằm giữa mình và Tùy Khâm rồi nháy mắt. “Đây đây đây! Ngồi đây! Ngồi đây!”

Gương mặt thanh tú của cô nàng lém lỉnh hiện rõ chữ: "Thấy tớ hiểu ý cậu chưa!"

Lâm Bạch Du ngồi xuống cạnh Tùy Khâm và rồi lãnh trọn ánh mắt lạnh nhạt của anh, nhưng dù sao cô cũng đâu có làm gì trái với lương tâm.

Cô liếc nhìn đĩa cơm có đầy đủ rau thịt của Tùy Khâm.

Bỗng chốc, Lâm Bạch Du thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh cũng không quá khắt khe với chính mình.

Tần Bắc Thần hỏi: "Cuối tuần này mấy cậu vẫn đi làm à?"

Tề Thống đáp: "Không hẳn, khả năng cao là tớ phải về nhà, Kỳ Tử với A Khâm thì vẫn đi mà nhỉ?"

Phương Vân Kỳ gật đầu: "Ừm."

Tùy Khâm cũng ừ đáp lại.



Lâm Bạch Du mới ăn vài miếng đã thấy đồ ăn ở trường số 8 cũng không tệ, chi bằng sau này cứ ăn trưa ở căng tin để mẹ đỡ phải về nhà nấu cơm lúc giữa trưa.

Đột nhiên, một tiếng gọi ngọt ngào từ phía sau vang lên: "Tùy Khâm…"

Một bóng người màu đỏ đi vòng qua và xuất hiện trước mặt họ, Từ Phi Phi liếc nhìn Lâm Bạch Du, lần này cô ta đã được tận mắt trông thấy mặt mũi Lâm Bạch Du.

Chẳng qua cũng chỉ trắng trẻo, với có cái nốt ruồi khác người tí thôi mà.

Ánh mắt cô ta trở lại tập trung vào Tùy Khâm.

“Các cậu nhích qua kia đi.” Từ Phi Phi thúc giục Phương Vân Kỳ và Tề Thống.

Đương nhiên là Tề Thống không vui, mắc mớ gì mình phải nhường chỗ, mình cũng đâu có quen biết gì cô ta, nhưng cậu ta cũng nhích qua một ghế, vừa khéo mặt đối mặt với Tần Bắc Bắc.

Phương Vân Kỳ không nhúc nhích: "Không đi đâu hết, ai bảo cô đến muộn làm gì, chỗ này của tôi chứ bộ, tôi còn chưa ăn xong nữa đây này, đứng đợi đi ha."

"..."

Từ Phi Phi tức giận, hết cách nhưng cô thật sự không muốn ngồi vào chỗ giữa Vân Kỳ và Tề Thống chút nào. Cô ta cầm khay đồ ăn rồi nhìn về phía Lâm Bạch Du, nhẹ giọng nói: "Cậu ơi, cậu nhường tôi chỗ đó được không?"

Tần Bắc Bắc cắn đũa, sợ Lâm Bạch Du nhường chỗ thật. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

"Tinh Tinh."

Lâm Bạch Du nhướng mắt: "Không phải đối diện tôi cũng có một chỗ trống à?"

Từ Phi Phi cắn môi: "Tôi muốn ngồi chỗ của cậu cơ."

Lâm Bạch Du nhẹ nhàng đáp lại nhưng không kém phần kiên định: "Tôi cũng không muốn đi."

Từ Phi Phi nhìn cô chằm chằm vài giây, định chờ Tùy Khâm lên tiếng, nhưng không ngờ Tùy Khâm từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.

Thật trùng hợp, Tùy Khâm ngồi ngay bên cạnh lối đi, các bạn học bên kia lối đi đã tản hết, cô ta lập tức đặt khay đồ ăn của mình lên bàn rồi ngồi xuống.

Cô ta đưa một lọ sữa chua: "Tớ mới mua đó."

Tần Bắc Bắc không chịu nổi kiểu giọng này nên trợn tròn mắt.



Không biết có phải do cô ấy ưa nhìn hay không, mà Lâm Bạch Du cảm thấy Tần Bắc Bắc trợn mắt rất thần thái, trông hệt như nữ minh tinh điện ảnh.

“Nghe cái giọng dẹo dẹo mà nổi hết da gà, à đúng rồi… cậu ta tên Từ Phi Phi, lớp 11.” Tần Bắc Bắc thì thầm.

"Dẹo một chút trước mặt chàng trai mình thích cũng là chuyện bình thường mà nhỉ?” Hồi đó, Lâm Bạch Du có nhỏ bạn thân rất thích lớp trưởng, và nhỏ bạn đó cũng nói cái giọng y hệt vậy trước mặt lớp trưởng.

Nhỏ bạn chí cốt còn nói với Lâm Bạch Du rằng: "Sau này khi nói chuyện với chàng trai cậu thích, cậu cũng sẽ vô thức nói bằng cái giọng dịu dàng, yểu điệu nhất như thế, bản thân cậu thì thấy rất bình thường, nhưng người khác thì lại thấy dẹo chảy nước."

Tần Bắc Bắc: "Cậu cũng rất "bình thường"..."

"Vấn đề là cậu ta tiêu chuẩn kép vãi ra, nói chuyện với con gái thì thái độ lồi lõm, nói chuyện với con trai thì dẹo dẹo, ủa… có cần phân biệt đối xử vậy không?"

Lâm Bạch Du thì thầm với Tần Bắc Bắc cũng không quên nhìn Tùy Khâm không hề giơ tay hay chạm vào sữa chua của Từ Phi Phi… Đúng là rất phù hợp với tính cách của anh.

Từ Phi Phi đang cầm hộp sữa chua, đúng lúc dì quét dọn đi qua, dì ấy lớn tiếng nói: "Bạn gì ơi, nhường đường dùm."

Cô ta xấu hổ đến nóng mặt.

Từ Phi Phi vốn định đặt lên bàn Tùy Khâm, nhưng anh đã giơ tay lên, trực tiếp chặn lại động tác của cô ta.

Trước khi đi, cô ta còn trừng mắt nhìn Lâm Bạch Du.

Người bạn cùng bàn của Từ Phi Phi đến sau, nhìn hộp sữa chua cô ta chưa đưa bèn an ủi: "Lần sau nhất định sẽ được, chắc hôm nay có người ngồi cạnh nên không tiện."

Từ Phi Phi hỏi: "Nhỏ đó với tớ ai đẹp hơn?"

Bạn cùng bàn chăm chú suy nghĩ rồi nói: "... Cậu."

Và tất nhiên đó là nói dối.

Chưa kể điểm số, Lâm Bạch Du hơn hẳn Từ Phi Phi về làn da trắng sáng, nét mặt thì sắc sảo, dáng chuẩn eo thon, đúng chuẩn con nhà người ta.

Từ Phi Phi chợt nghĩ gì đó: "Tớ không tin! Hãy đợi đấy!"



Lâm Bạch Du bị lườm một cách khó hiểu.

Lườm mình làm gì, đâu phải cô kêu Tùy Khâm từ chối đâu.

Tần Bắc Bắc: "Tớ ghét nhỏ đó là tại cái nết của nó, cái đợt mà nó tìm hiểu Tùy Khâm ấy, ta nói… nó làm ầm cả lên, cả trường ai cũng biết."

"Cậu ta còn giả bộ đáng thương các thứ, làm như bọn tớ ăn hϊếp nó không bằng, cái xong mẹ nó lên trường, nói bọn tớ bắt nạt nó các kiểu con đà điểu, ừ đó… xong cả bọn bị chủ nhiệm la một trận."

Tề Thống nhích về vị trí của mình: "Tớ cũng bị mắng, cũng là người vô tội."

Đương nhiên, Tùy Khâm là người bị mẹ của Từ Phi Phi mắng nhiều nhất, nào là ảnh hưởng đến việc học tập của con gái, nào là người không đàng hoàng, rồi bà ta cấm nếu sau này còn tiếp cận con gái bả, bả sẽ cho anh đẹp mặt…

Lúc đó anh chỉ chế nhạo: "Chi bằng bà quản con gái của bà lại cho đàng hoàng đi thì hơn."

Lâm Bạch Du kinh ngạc, sao Tùy Khâm có thể xui xẻo vậy chứ. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Bị theo đuổi rồi còn bị mắng ngược lại thế thì thảm quá rồi.

Tại sao tất cả những điều bất công và không vui trên đời này đều xảy ra với Tùy Khâm.

Lâm Bạch Du đồng cảm.



Ăn trưa xong, mọi người cùng đi về lớp học.

Mấy cậu con trai bước những bước dài, mới vài bước đã bỏ xa hai cô gái phía sau, giữa đường còn đứng lại đợi và phàn nàn họ đi quá chậm.

"Chậm như sên bò.” Phương Vân Kỳ nói.

“Cậu là nhất, nhất cậu rồi, cậu nhanh thứ hai thì không ai chủ nhật. Cậu biết bay, ok? Sao không đi thi Olympic luôn đi?” Tần Bắc Bắc cũng không chịu thua: “Cúp vàng nè.”

"... Tớ nói có một câu, cậu trả lời bốn câu."

"Ừm."

Gần đây đã chuyển lịch học sang mùa thu, thời gian nghỉ trưa bị rút ngắn đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể chợp mắt ở trường.

Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc đi lấy nước nóng, khi quay lại, phòng học vẫn ồn ào, mở điện thoại lên xem, trên WeChat hiện lên một chấm đỏ.

Đó là một tin nhắn từ Q, ba phút trước.

Tùy Khâm chủ động nhắn tin cho mình thật ư? Gửi gì vậy chứ?

Lâm Bạch Du nhấp vào.

Q: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]

Q: [.]

Tin nhắn đầu tiên sau khi thêm bạn Wechat lại là thông báo chuyển khoản.

Lâm Bạch Du có thể đoán được, đây hẳn là tiền ăn sáng mấy ngày nay.

Lâm Bạch Du trực tiếp quay ghế lại, nhìn cậu thanh niên vừa trở về.

Dường như anh vừa rửa mặt, tóc lất phất trên trán ướt đẫm, khuôn mặt lấm tấm những giọt nước như sương đọng.

Đẹp mê hồn.

Lâm Bạch Du đứng hình mất hai giây: "Cậu chuyển tiền cho tôi chi vậy?"

“Vô công bất thụ lộc.” Tùy Khâm liếc mắt.

“Vậy thì lần trước cậu uống nước của tôi, cậu cũng muốn trả lại à?” Lâm Bạch Du ngẩng đầu lên, nốt ruồi giữa hai lông mày đã in sâu vào mắt cậu thiếu niên. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

"..."

Tùy Khâm: "Đúng."

Lần này, đến lượt Lâm Bạch Du bó tay: "Nước tôi lấy của trường, là miễn phí đó, vậy mà cậu cũng tin."

Phương Vân Kỳ nháy mắt ra hiệu.

Tùy Khâm thản nhiên ngồi xuống, điềm tĩnh nhìn cô, lộ rõ sự sắc bén: "Rốt cuộc là cậu đang muốn làm cái trò gì đây hả?"

Anh hỏi thẳng.

Nội dung ẩn ý dường như muốn nói rằng: Đừng cố gắng đạt được bất cứ mục đích gì từ anh, bởi vì tất cả đều vô ích.

Lâm Bạch Du sửng sốt: "Hôm trước tôi đã nói rồi."

Tùy Khâm ngồi xuống, nhướng mắt: "Không đáng tin chút nào."

Lâm Bạch Du vắt óc suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra lý do nào đáng tin hơn: "Đương nhiên là tôi không tặng không rồi, chỉ là chưa đến lúc thu phí mà thôi."

"Tôi sẽ không đi cho đến ngày cậu mơ thấy tôi."

Tùy Khâm chống tay lên bàn, im lặng hai giây, đôi mắt khẽ chớp: "... Mơ thế nào?"

Và cả… mơ cái gì.

------oOo------