Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bỏ Ta Còn Ai

Chương 62: Lễ mừng năm mới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khí trời càng ngày càng lạnh, gió rét của mùa đông thổi phần phật, khí lạnh chui tận vào xương.

Nhưng mấy ngày nay Minh Đang lại có thu hoạch lớn. Trải qua việc nàng không ngừng cố gắng đã có thể nghiên cứu hết sách thuốc của Tɧẩʍ ɖυy, nghiền ngẫm sâu sắc, giờ nàng có thể thuần thục thi triển kim châm điểm huyệt.

Cách năm ngày lại thực hiện châm cứu một lần. Bộ châm pháp này có nhiều chỗ hạn chế rất phức tạp, một lần châm cứu sẽ tốn mất hai canh giờ. Cho nên mỗi lần thực hiện đều khiến hai người mệt mỏi, mồ hôi chảy ra như suối, ngã xuống giường không thể động đậy được. Cần phải ngủ hết một ngày mới có thể khôi phục sức lực. Nhưng bù lại nàng đã khống chế được chất độc trong người của Vân Lam. Mặc dù không thể loại bỏ hoàn toàn chất độc trong người nhưng độc cũng không thể lan vào tim được.

Minh Đang có chút nổi giận, chỗ tinh diệu nhất của kim châm điểm huyệt lại được truyền miệng cho người kế thừa tiếp theo, không có ghi lại.

Nhưng kết quả này cũng khiến Vân Lam hài lòng, được sống thêm vài ngày nữa, còn có gì tốt hơn thế?

Tɧẩʍ ɖυy thấy thế, trong lòng nặng nề thở ra. Ông ta đã dự tính công tử không thể sống qua mùa thu. Nhưng mùa đông đến rồi, công tử vẫn còn sống rất tốt.

Một nhà già trẻ của Dược Vương cốc cũng có thể bình an sống tiếp.

Ông ta tinh thông y thuật, cũng có chút nghiên cứu vơi dược thiện. Thay đổi mọi biện pháp giúp hai người bổ sung sinh lực. Các loại canh bổ như nước chảy đưa đến chỗ của hai người, tóc của ông ta cũng bạc đi rất nhiểu.

Dù Minh Đang có ghét ông ta đi nữa, nhưng nhìn vào mấy việc làm của ông ta trong thời gian gần đây, nàng có thể thay đổi giọng điều tốt hơn khi thảo luận mấy cầu về những chỗ khó khăn trong bệnh tình của Vân Lam với ông ta.

Gần tới cuối năm, Tɧẩʍ ɖυy không thể phân thân ra được nên không thể trở về, cho nên bảo cháu gái và cha con Lục Ý đến kinh thành cùng nhau chuẩn bị đón năm mới.

Vân Lam sắp xếp cho cả nhà bọn họ ở một tiểu tòa viện, nằm ngay trong một ngõ hẻm sau Phúc vương phủ. Việc sắp xếp này giúp Tɧẩʍ ɖυy đi lại cũng dễ dàng. Cho dù ban ngày hay buổi tối có truyền lệnh cho ông ta cũng dễ dàng hơn.

Tuy nhiên Minh Đang chưa từng nhìn thấy đám người Thẩm Văn Tĩnh, cho tới này nàng cũng không thể thích Thẩm Văn Tĩnh. Việc trước kia của nàng ta đã chọc tức nàng, cũng khiến nàng sợ hiện giờ nếu nàng ta xuất hiện ở đây, nàng có thể kiềm chế được.

Trong đại sảnh, một loạt vải vóc, trang sức rực rỡ đủ loại đang xếp thành một hàng, các chưởng quỹ của các nhà cúi đầu đợi lệnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Minh Đang tiện tay cầm một khối vải lên sờ sờ, cảm xúc trơn láng mềm mại làm cho người ta phải sợ hãi: “Vân ca ca, muội không cần thêm quần áo nữa. Muội còn rất nhiều bộ quần áo mới còn chưa có mặc.”

Minh Đang ở vương phủ trong mấy tháng qua, đã mua thêm mười mấy bộ quần áo mới đủ bốn mùa, nàng thực sự vẫn chưa mặc đến. Cứ để lâu mà không dùng thì thật lãng phí.

“Sắp hết năm, muội cũng nên may thêm mấy bộ có thể đi gặp người nữa.” Vân Lam chỉ chỉ mấy tấm da chồn, da sóc với đủ loại màu sắc. Hắn cố hết sức để cưng chiều nàng, muốn đem tất cả đồ tốt nhất trên thế gian này cho nàng.

Trong lòng Minh Đang oán thầm: Mấy bộ quần áo kia của nàng không thể gặp người? Tất cả đều là bộ quần áo được may riêng do tú phường nổi danh nhất kinh thành làm ra. Nhưng trời sinh mấy cô gái đều không có sức chống cự với những thứ xinh đẹp. Chỉ một lát sau nàng liền chọn sáu bộ quần áo mùa đông kiểu dáng mới nhất, bốn bộ quần áo lông dài, bốn bộ áo lông ngắn.

Dĩ nhiên quần áo mới thì cần phải có đồ trang sức mới để đi cùng, nàng lại lựa chon thêm mấy bộ trang sức long lanh nữa.

Mấy chưởng quầy kia vui mừng hớn hở, mỗi thứ đều có giá trị không nhỏ. Phúc vương gia thực sự cưng chiều nữ tử này, chỉ chọn đồ tốt nhất mà không có chút nào đau lòng. Có phải là Phúc vương phủ sắp có chuyện tốt xảy ra không? Có phải bọn họ sắp kiếm thêm một khoản lớn nữa? Nghĩ như vậy xong, mấy người kia cười càng thêm nịnh hót, thái độ càng nhiệt tình như lửa.

Minh Đang quay trở lại ngồi lên ghế, uống một ngụm trà nhuận giọng. Oa, chọn đồ thôi mà cũng có chút mệt mỏi.

Vân Lam có chút buồn cười nhìn nàng, chợt nhớ đến một chuyện: “Muội chọn thêm hai bộ trang sức trung đẳng nữa.”

Minh Đang giương đôi mắt to sáng ngời: “Mấy thứ này là đủ rồi, còn chọn thêm làm gì?”

Nhưng mà trong lòng lại cảm thấy kì lạ, từ trước đếnnay hắn đều chọn cho nàng những món đồ tốt nhất, mấy thứ đồ tầm thường kia hắn nhìn không thuận mắt.

Vân Lam cười nói: “Thẩm cô nương và Lục Ý sắp thành thân, chúng ta cũng không thể thất lễ với người ta, cũng nên đưa một phần quà tặng qua đó.” Hắn cũng không ưa Thẩm Văn Tĩnh, nhưng nể mặt Tɧẩʍ ɖυy đã tận tâm tận lực mấy năm nay, hắn cũng nên cho ông ta chút mặt mũi.

“Bọn họ muốn thành thân? Sao lại đột nhiên vậy?” Minh Đang có chút giật mình, mấy ngày trước Tɧẩʍ ɖυy ở chỗ nàng cũng không thấy nói gì, mồm miệng cũng thật chặt, chẳng lẽ sợ nàng đi quấy rối hay sao?

Nàng bất mãn nhăn mặt, thêm một lý do để nàng ghét Thẩm Văn Tĩnh, loại nữ nhân xấu, nhân duyên cũng chẳng tốt đẹp gì.

Khóe miệng Vân Lam khẽ nhếch lên: “Tuổi của hai người bọn họ cũng không nhỏ, Thẩm tiên sinh tính toán thừa dịp tất cả mọi người đều ở kinh thành, ông ấy muốn tổ chức hôn sự cho hai người bọn họ xong.”

Đối với suy nghĩ của Tɧẩʍ ɖυy, trong lòng hắn cũng hiểu rõ.

Quả thật Tɧẩʍ ɖυy cũng lo lắng Minh Đang sẽ phá hỏng, hết cách rồi, ban đầu khi ở Dược vương cốc đã xảy ra chuyện lớn như vaayh, Minh Đang vẫn luôn canh cánh ghi hận trong lòng.

Minh Đang cong cong môi: “Hóa ra là vậy, vậy để muội chọn thêm một bộ.” Hừ ta sẽ chọn cái xấu nhất.

Vân Lam thấy nàng bộc phát chút tính tình nhỏ, không nhịn được mà khuyên nhủ: “Cho dù Thẩm cô nương mọi thứ đều không tốt, nhưng nhìn vào mặt mũi của Thẩm tiên sinh, cũng đừng nên so đo nữa.”

“Muội cũng không có nhỏ mọn như vậy.” ngoài miệng Minh Đang lẩm bẩm như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Vân Lam buồn cười lắc đầu một cái, không có nói nhiều nữa. Tính tình nha đầu này quá chân thật, nhưng chỉ cẩn nàng vui vẻ là được rồi, những cái khác cũng không quan trọng.

Hôn sự được ấn định vào ngày mùng một đầu năm mới, Tɧẩʍ ɖυy mượn vài hạ nhân của vương phủ, mặc dù thời gian gấp gáp nhưng cũng có thể chuẩn bị mọi thứ xong hết.

Nghe những người đi xem náo nhiệt trở về kể lại, đồ cưới của cô dâu nhiều như thế nào, cô dâu xinh đẹp như thế nào, chú rể anh tuấn bao nhiêu, đám cười náo nhiệt ra sao, bánh kẹo cưới ngon như thế nào, cái gì cũng không thiếu….nói đến mức Minh Đang cũng cảm thấy phiền.

Hôm diễn ra đám cưới đó, tâm trạng Minh Đang phiền não, nằm ở trên tháp được đặt ở phòng ngoài, xoay tới xoay lui.

Tối hôm qua cùng Vân Lam đón giao thừa hơi trễ, buổi sáng không thể thức dậy nổi. Mặt trời lên cao mới bằng lòng thức dậy súc miệng đánh răng.

Hôm nay Bích Liên ăn mặc mới hoàn toàn, áo màu đỏ nhũ bạc, quần màu nâu thẫm, bên tai đeo hoa tai bằng ngọc trai, rất có khí độ của một phụ nhân quý phái: “Tiểu thư, ngài nhanh chân lên để đi xem náo nhiệt.”

Ngày đầu tiên của năm mới, có hơn một nửa người trong vương phủ được nghỉ ngơi. Nghe nói có không ít người cũng đi xem náo nhiệt,

Minh Đang đập tay vào gối đầu: “Không đi, chuyện đó có liên quan gì đến ta.”

Vốn nàng cũng định đi xem để mở tầm mắt, nhưng khi Tɧẩʍ ɖυy đưa nàng thiệp mời, Vẻ mặt lúc đó của ông ta viết rõ, ngươi không nên tới a, khiến cho nàng mất hết hứng thú.

Thiết, không muốn nàng đi thì đừng có đưa thiệp mời. Đồ lão đầu tử dối trá.

“Tiểu thư hâm mộ người ta?” Bích Liên trêu ghẹo nàng, dáng vẻ bây giờ của tiểu thư quá buồn cười.

“Có cái gì mà đáng hâm mộ? Nha đầu Thẩm Văn Tính kia điêu ngoa thành tính, mệnh cũng không sai, có thể gả cho một nam nhân tốt.” Thật ra thì nàng cũng hâm mộ, thậm chí còn có một tia ghen tỵ.

Mấy tháng nay, nàng và Vân Lam chung sống không chút để ý liền bị rơi vào một vòng luẩn quẩn.

Vân Lam không còn bài xích sự thân cận của nàng nữa, nhưng lại không đề cập đến tương lai của hai người. Mà nàng cũng không khăng khăng bắt hắn phải cưới, ép buộc thì không có ý nghĩa. Để hắn chủ dộng đến cầu xin mới trân quý, nhưng người ta lại không chủ động, thì cho dù nàng có nghẹn đến khó chịu thì cũng nhất quyết không mở miệng nữa.

Cưỡng cầu cũng không được, hoàng thượng có gọi nàng vào cung rất nhiều lần nhưng Vân Lam không chịu gật đầu thì ai cũng không có biện pháp. Hai người cứ ngoan cố như vậy xem xem ai có thể chịu được lâu?

Bích Liên nghe vậy cảm thấy không vui: “Lục công tử làm sao có thể so sánh với vương gia anh minh thần võ được.” Căn bản là không cùng một đẳng cấp.

“Hừ.” Minh Đang mang vẻ mặt thất bại, đầu tựa vào gối đầu, giọng nói buồn bã truyền đến: “Vương gia anh mình thần võ của nhà ngươi không muốn cưới ta.” Chán ghét, thật đáng ghét. Nàng có chỗ nào không tốt? Hắn lại không chịu mở miệng cưới nàng.

“Cho vương gia thêm chút thời gian.” Bích Liên nhìn cách thức chung đυ.ng của hai người bọn họ, cũng biết tâm tư của hai người: “Không phải vương gia cũng có chút thông suốt hay sao? Người đừng quá nóng vội.”

Vốn nàng không đồng ý tiểu thư gả cho vương gia. Không phải là hắn không tốt nhưng cho dù có muôn vàn cái tốt nhưng thân thể trúng độc tùy lúc cũng có thể chết đã đem mọi thứ tốt đó che đi hết.

Nhưng vương gia toàn tâm toàn ý với tiểu thư nàng cũng nhìn rõ, nam nhân như vậy đúng là vạn người mới có một. Quan trọng hơn là tiểu thư thích, nàng cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.

“Coi như xong.” Minh Đang càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy buồn: “Chờ hắn nghĩ thông suốt mọi chuyện, ta cũng trờ thành hoa tàn bướm ít.” (*hoa tàn bướm ít: nguyên câu là ‘nhân lão châu hoàng’ được ví cho người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá)

“Phì” Bích Liên không nhịn được cười ra tiếng tiểu thư thật đáng yêu.

Minh Đang thẹn quá hóa giận, thờ phì phò ngẩng đầu lên: “Cười cái gì? Có cái gì hay mà cười?”

Bích Liên cười ngã trước ngã sau: “Tiểu thư, năm nay ngài nhiều lắm mới mười năm tuổi, còn xa mới đến hoa tàn bướm ít.”

Minh Đang tức giận nhảy dựng lên, nhào đến muốn đánh Bích Liên. Ghét, không thấy nàng đang buồn bực hay sao còn đi giễu cợt nàng.

Hai người đang cười đùa, Vân Lam đi từ ngoài vào: “Cái gì mà hoa tàn bướm ít?”

Minh Đang tức giận liếc hắn một cái, lỗ tai hắn thật tinh, xa như vậy mà cũng có thể nghe được câu này.

Tâm trạng Vân Lam rất tốt, cười cười, cời áo da chồn bên ngoài ra, một bông tuyết nhỏ rơi xuống.

“Bên ngoài tuyết đang rơi?” Minh Đang tò mò kéo một góc rèm cửa sổ. Gió lạnh bên ngoài thổi vù vù, quả nhiên cả bên ngoài đều là cả trời băng tuyết. Trên mặt đất trải một tầng tuyết đọng dầy, bông tuyết nhẹ nhưng lông ngỗng, từng tầng đè lên nhau.

“Bên ngoài rất lạnh.” Vân Lam đi tới kéo rèm cửa sổ xuống, nhìn lò sưởi hai bên tháp đang cháy vượng: “Lúc vào cung bông tuyết vẫn ít, rơi xuống đất liền tan chảy, lúc này đã rơi dày như vậy.”

Thân thể nha đầu này yếu ớt, đừng để bị đông lạnh.

Buổi trưa vừa qua, hắn liền chuyến nảng sang ở gần Thấm Mai Viện, bố trí lại toàn bộ mới cho nàng chuyển vào.

Viện này có đủ loại hoa mai. Vừa vào đông cả một rừng mai bên cạnh sẽ đồng loạt nở, hồng phấn, trắng, đỏ thẫm, màu sắc nào cũng có, nhìn đẹp không tả được.

Minh Đang gật đầu một cái. Ngày đầu năm mới hắn phải vào cung, sáng sớm liền ra ngoài. Nàng sợ lạnh nên không muốn dậy sớm, hắn cũng không bắt ép nàng phải đi: “Vân ca ca không đi uống ly rượu mừng hay sao?”

“Đưa lễ là được.” Vân Lam lười không đi tham gia cái hôn lễ gì gì ấy, người ngoài náo nhiệt thì có gì tốt mà góp vui. Còn không bằng ở nhà bồi nàng nhiều một chút: “À, cái này cho muội.” Vân Lam bảo nha hoàn bưng một rương gỗ đỏ đi vào.

“Đây là cái gì?” Minh Đang nhận ra đây là vật trong cung, nhìn qua dường như có chút nặng.

Nha hoàn mở cái rương ra, bên trong đựng sáu cuộn vải tơ lụa màu sắc nhu hòa, sáng bóng.

Vân Lam tiện tay lấy một cuộn vải thả vào tay nàng: “Hoàng tẩu ban thưởng vài vóc cho muội,là vân cẩm Dương Châu mới cống nạp.”

Minh Đang lấy tay cảm thụ cảm giác mịn màng như nước đó, khóe miệng giương lên, trong mắt lướt qua một chút vui vẻ: “Hoàng hậu nương nương phí tâm, có gì tốt cũng không quên ban thưởng cho muội một phần.”

“Tẩu ấy rất thích muội chế ra hương an thần, buổi tối có thể giúp ngủ ngon giấc, cho nên bảo muội chế nhiều hơn một chút cho tẩu ấy.” trong mắt Vân Lam có chút kiêu ngạo, chỉ cần nha đầu này dụng tâm nghiên cứu cái gì thì cũng có thể nắm bắt được cái cốt lõi của nó.

Ngoài việc thích đùa nghịch với sách thuốc, gần đây nàng còn có si mê với huân hương, nghiên cứu ra đủ loại huân hương. Có an tức hương giúp an thần, có trầm thủy hương giúp tập trung sáng suốt, có tử đàn hương giúp tinh thần hưng phấn tỉnh táo.

“Được, đúng lúc muội đang nghiên cứu mấy loại mới, đến lúc đó huynh cũng mang cùng cho hoàng hậu đi.” Minh Đang cũng không nghĩ tới thứ đồ mà nàng vô tình đùa nghịch ra lại có thể để người trong cung thích.

Không chỉ có hoàng thượng hoàng hậu đều thích, mà những khác tần phi cũng rất thích. Có lúc còn thay đổi biện pháp để bảo nàng làm một ít.

Nhìn nàng híp mắt, núp ở trong chăn thật dầy, bộ dáng đáng yêu vô cùng, hắn liền ngồi ở bên người nàng cười nói: “Muội có muốn vào cung chơi một chút không?"

“Không muốn, trời quá lạnh.” Minh Đang lắc đầu thật nhanh, nàng mới không thèm đi ra ngoài chịu tội, trong cung cũng không có cái gì hay để chơi. Ngồi nói chuyện với những quý nhân, đầu óc cũng không dám chuyển loạn, dù sao cũng không phải là chỉ là nói chuyện bình thường: “Huynh có lạnh hay không? Bảo hạ nhân mang chút món điểm tâm ngọt lên, ăn vào giúp làm ấm thân thể."

Đối với những chuyện liên quan đến thân thể của hắn, nàng không dám lười biếng chút nào. Nàng đã rất vất vả mới giữ được tánh mạng của hắn, không thể để xảy ra một chút sơ xuất. Mùa đông lạnh khiến người ta dễ dàng ngã bệnh.

Thật là, quy củ của hoàng gia nhiều, mùng một đầu năm, còn bắt một đám người vào cung chịu tội, thật không thể chịu nổi, may mà nàng có thể tránh được một phen.

Nha hoàn bưng lên bánh trôi chưng rượu nóng hổi, gạo chưng cất ngọt ngào, bánh trôi trơn nhẵn, ăn vào một chén, cả người ấm áp, ấm áp từ trong dạ dày lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »