Chương 56: Lại bị cự

Chiêu Dương điện là tẩm cung của hoàng hậu, cung điện tráng lệ, phong thái nguy nga. Bên trong bày biện toàn bộ là trân phẩm xưa nay chưa từng thấy.

Vẻ mặt hoàng hậu vẫn dịu dàng hiền lành như cũ, ngồi cùng Minh Đang tán gẫu việc nhà, cuộc sống hằng ngày.

Mặc dù Minh Đang đối đáp tự nhiên, nhưng trong lòng căng thẳng, rốt cuộc là có chuyện gì? Hoàng hậu cũng không phải là người bình thường, nếu như không có chuyện thì sẽ không bao giờ gọi nàng vào cung.

Hoàng hậu quanh co lòng vòng một lúc lâu, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính: “Minh Đang, ngươi và Lam đệ chung sống với nhau như thế nào?”

Minh Đang đoán mãi cũng không hiểu ý tứ của hoàng hậu, chần chừ một lúc: “Chúng ta…rất tốt.” Hỏi việc này làm gì?

“Ngươi đừng khẩn trương.” Hoàng hậu thấy vậy không khỏi cười cười: “Tuổi Lam đệ cũng không còn nhỏ, ta cùng hoàng thượng đã sớm muốn làm xong hôn sự cho hắn, nhưng bỏ lớ một lần liền kéo dài đã nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể giải quyết cho xong.”

Hôn sự của Vân Lam vẫn là tâm bệnh của bọn họ, nhưng chính hắn không thích hoàng thượng cũng không muốn miễn cưỡng hắn. Hiện giờ cô gái hắn thích cuối cùng cũng xuất hiện, đến lúc có thể giải quyết mối tâm bệnh này rồi.

“Ý của hoàng hậu nương nương….” Mặt Minh Đang đỏ lên, nguyên lai nói tới nói lui là chuyện này.

“Hoàng thượng muốn tứ hôn cho các ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?” Nhiệm vụ lần này của bà chủ yếu muốn thăm dò một chút tâm ý của Minh Đang.

Mặc dù hoàng thượng đã quyết định, nhưng vẫn cẩn thận một chút.

“Chuyện này…” Dù sao Minh Đang cũng là một cô nương, da mặt vẫn mỏng, cổ cúi xuống thật thấp không dám ngẩng đầu lên chứ đừng nói là trả lời hoàng hậu.

Hoàng hậu thấy vẻ mặt của nàng cũng biết chuyện này đã thành công. Nhưng vẫn cố ý giễu cợt nàng: “Thế nào? Ngươi không muốn sao?”

“Không phải, nhưng mà..” Minh Đang gấp gáp ngẩng đầu nên, thấy hoàng hậu cười tủm tỉm, biết mình bị trúng kế, khuôn mặt càng hồng hơn, âm thanh càng giảm xuống: “Vân ca ca biết chuyện này sao?”

Nàng thực sự muốn gả cho hắn, làm bạn bên cạnh hắn không rời không bỏ.

Hoàng hậu hài lòng gật đầu: “Ta đoán lúc này hoàng thượng cũng đang nói chuyện với hắn.” Trong lòng đang tính toán, trước tiên phải tìm ngày hoàng đạo, khố phòng cũng nên đảo lộn để tìm xem có vật gì tốt, nên để người nào đi chuẩn bị hôn lễ….

Hai người bọn họ tâm đầu hợp ý, bà không vui vẻ mới là chuyện lạ. Đứa bé này cũng hợp mắt của bà.

Minh Đang nhớ đến thái độ nhất mực không đổi của hắn, trong lòng có một chút nặng nề: “Vậy thì chờ hắn đáp ứng rồi hãy nói tiếp.”

Mấy ngày này, bọn họ chung sống sớm chiều, nhưng không có cử chỉ thân mật. Hắn luôn như có như không cố ý tránh thân cận với nàng, hành động tiếp xúc chân tay duy nhất chính là hắn sờ sờ đầu nàng, giống như đang đối xử với một đứa trẻ không hiểu chuyện, vô cùng sủng ái.

Khiến cho nàng vừa tức giận, vừa có một chút thích, rối rắm muốn chết.

“Ngươi sợ hắn không đồng ý?” Hoàng hậu không hiểu vì sao nàng lại không tự tin như vậy, theo bà nghĩ, tình cảm Lam đệ đối với nha đầu này vô cùng thâm hậu: “Sẽ không xảy ra chuyện đó đâu, Lam đệ rất thích ngươi, hắn còn cầu không được nữa ấy.”

Minh Đang lại không lạc quan như vậy, theo những gì nàng hiểu biết về hắn, sợ rằng chuyện này sẽ không thành được.

Không phải là không yêu mà là quá yêu.

Có một số thời điểm không thể hài lòng với mọi chuyện.

Minh Đang miễn cưỡng tươi cười, nhưng lại khó nén một tia buồn bã.

Hoàng hậu yêu ai yêu cả đường đi, vỗ nhẹ vào cánh tay của nàng: “Tuổi ngươi vẫn còn nhỏ,không cần phải suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện cứ giao cho ta, ta sẽ tổ chức giúp các ngươi, đảm bảo sẽ đẹp đẽ, sang trọng vô cùng.”

“Đa tạ hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu chuyển câu chuyện: “Chuyện xảy ra ở Tấn vương phủ ta cũng đã nghe nói, để ngươi phải chịu ủy khuất.”

Tên thái giảm truyền chỉ về bẩm báo mọi chuyện, vẻ mặt hoàng thượng cao thâm khó lường khiến cho bà âm thầm sợ hãi.

Bà chỉ có một đứa con trai, dĩ nhiên sẽ mong đợi tương lai hắn có thể kế thừa ngôi vị. Dù sao hắn có thân phận con trai trưởng cho nên hắn chỉ có con đường này có thể đi.

Nếu trong tương lai người khác lên làm hoàng đế, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Ai có thể tha cho một người có thể uy hϊếp mình nhất đâu?

Cho nên con trai bà chỉ có thể thắng không cho phép bại, nếu thua thì chỉ có con đường là chết.

Nhưng con trai của hoàng thượng không chỉ có một Tấn vương, mấy nhi tử đã lớn cũng nhìn chằm chằm ngôi vị này. Một chút bà cũng không thể thả lỏng, ở trong cung lúc nào cũng phải thận trọng, hao phí tâm cơ.

Vậy mà còn xảy ra chuyện như vậy, khiến trong lòng bà tức giận nhưng vẫn phải cố chống, bên ngoài mỉm cười giải thích thay cho người của Tân vương phủ.

Từ lúc đó, Từ Minh Tuệ trở thành một cây gai trong lòng bà, mà đã là gai thì nhất định phải nhổ hết.

Dù hoàng hậu có nói chuyện khách khí đi nữa thì Minh Đang cũng không dám cho đó là thật. Người trong cung ai cũng thâm trầm, chỉ cần nàng sơ ý một chút thì sẽ trở thành địch nhân: “Hoàng hậu nương nương nói đùa, loại chuyện nhỏ này ta đã sớm quên rồi.”

Từ Minh Tuệ đắc tội nàng thì nhất định sẽ có người giáo huấn, nàng chỉ cần vui vẻ xem kịch vui là được, không cần phải dính thêm phiền toái.

Hoàng hậu thấy nàng nói chuyện rất thản nhiên, thầm thở ra nhẹ nhõm: “Vẫn là ngươi hiểu chuyện, nếu nhị tỷ kia của ngươi hiểu chuyện bằng nửa ngươi cũng đủ cho ta cảm thấy hài lòng.”

Ở trong mắt bà, Minh Đang không được coi là nhân vật lớn nào, muốn chỉnh nàng vô cùng dễ dàng. Nhưng phí sau nàng là Phúc vương gia mà bà ngàn vạn lần cũng không dám đắc tội.

Vì tương lai của mẹ con bà, bà cần phải lôi kéo được nữ tử này.

Minh Đang cười yếu ớt, trong vẻ chân thành có một chút ngượng ngùng: “Nói đến hiểu chuyện không ai có thể vượt qua Tấn vương phi, gặp chuyện như vậy có thể xử lý vô cùng thỏa đáng, khiến cho mọi người vô cùng tán thưởng.”

Nàng không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ hiểu được ý định của hoàng hậu. Nàng cũng biết quan hệ giữa hoàng hậu và Vân Lam rất tốt, lập tức mượn chuyện khen ngợi Tấn vương phi để tỏ rõ thái độ của mình.

So với những hoàng tử không biết là ai kia, nàng càng hy vọng Tấn vương là người thắng. Dù gì người ta cũng vì tính mạng của nàng mà từ bỏ vũ khí trong tay. Chỉ cần điểm này thôi cũng đủ để nàng đứng về phía hắn.

Mặc dù tính tình của nàng có chút nóng nảy thẳng thắn, nhưng nàng sẽ ghi nhớ trong lòng những người đã từng giúp đỡ nàng, yêu mến nàng.

Hoàng hậu ngầm hiểu trong lòng, ánh mắt nhìn nàng càng toát ra sự từ ái: “Người con dâu này do ta tự mình chọn, dĩ nhiên sẽ không qua kém cỏi.”

Hai người càng nói càng thấy hợp ý, tình cảm cũng thân thiết hơn.

Lúc hoàng thượng bước vào, nàng và hoàng hậu đang nói chuyện hết sức cao hứng. Sau khi hành lễ, nàng rướn cổ nhìn về đằng sau hoàng thượng.

Vẻ mặt hoàng thượng không vui, ngồi trên ghế, khoát tay một cái nói: “Đừng nhìn nữa, tên tiểu tử kia đã đi rồi.”

Minh Đang cúi thấp đầu, nản lòng vô cùng.

“Đi?” Hoàng hậu khó hiểu hỏi: “Hoàng thượng, chuyện gì xảy ra vậy?”

Hoàng thượng không để ý đến hoàng hậu, chỉ nhìm chằm chằm Minh Đang, vẻ mặt rất phức tạp: “Tam tiểu thư, ngươi và Lam đệ xảy ra chuyện gì? Hắn sống chết không chịu đồng ý hôn sự.”

Nhớ lại tình cảnh trước đó, trong lòng hoàng thượng âm thầm giận dữ. Ông tràn đầy vui mừng nói đến hôn sự với Lam đệ, nghĩ rằng chuyện này nhất định sẽ thành công, ông còn đã tính nên ban thưởng cái gì, tổ chức hôn sự như thế nào.

Lam đệ sửng sốt một lúc liền lên tiếng cự tuyệt, không thèm để ý đến lễ tiết, xoay người rời đi luôn.

“Hắn không đồng ý?” Trong miệng Minh Đang cảm thấy đắng ngắt, mặc dù đã dự đoán trước phản ứng của hắn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

“Ừ, trẫm hỏi hắn lý do, hắn lại không chịu nói.” Hoàng thượng đang tức giận, giọng nói không được tốt. Cho dù ai bị mặt nóng dán mông lạnh, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.

(*hán việt: nhiệt kiểm thϊếp lãnh thí cổ - mặt nóng dán lên mông lạnh. Lãnh thí cổ là chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững (như cái mông lạnh). Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia.)

Minh Đang không nhịn được giải thích thay hắn: “Hắn làm thế là do độc trên người hắn.” Bất kể mọi chuyện như thế nào, nàng không muốn người khác hiểu lầm Vân Lam, đặc biệt là huynh trưởng của hắn.

“Độc?” Sắc mặt hoàng thượng biến đổi. tự lẩm bẩm một mình: “Khó trách hắn không chịu nói thẳng, hẳn là sợ ta thương tâm…”

Chuyện này đè nặng trong lòng ông mấy năm qua, trở thành nỗi đau lớn nhất của ông. Người khác cũng không dám nhắc đến chuyện đó trước mặt ông.

Hoàng hậu khẽ vuốt nhẹ lên tay ông, dịu dàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng đừng như vậy, Minh Đang vẫn còn ở đây.”

Dù sao hoàng thượng cũng là vua một nước, vẻ ảm đạm nhanh chóng bị che giấu: “Ngươi cũng biết chuyện này? Hắn nói cho ngươi nghe?”

Minh Đang gật đầu một cái: “Coi như là thế, chúng ta cùng đi Dược Vương cốc.”

Ba chữ Dược Vương cốc khiến hoàng thượng có chút xúc động: “Đáng tiếc Thẩm thần ý cũng bó tay không có biện pháp, ta là một vua của một nước lại không thể cứu được đệ đệ duy nhất của mình.”

Trong lòng Minh Đang ảm đạm, đây cũng là chuyện nàng sợ hãi nhất.

“Hoàng thượng, Lam đệ sẽ không có chuyện gì.”

Hoàng thượng không có biện pháp với người huynh đệ này của mình: “Minh Đang, ngươi nghĩ thế nào?”

Gương mặt Minh Đang khổ sở, không hề che giấu tâm tình sa sút của mình: “Vân ca ca không đáp ứng, ta cũng không biết làm gì. Cứ theo ý của hắn đi.”

Hoàng thượng nghiêm mặt, giọng nói không thân thiện: “Ngươi để ý đến thân thể của hắn?”

Ở trong lòng ông, Lam đệ là tốt nhất. Thân là hoàng thất vương gia kết hợp với Từ gia tam tiểu thư là ủy khuất cho hắn. Nếu không phải Lam đệ thực sự thích nàng, ông còn ngại nha đầu này xuất thân quá thấp, tính tính không tốt, dáng vẻ cũng bình thường.

Về phần Vân Lam bị trúng độc, người khác có ghét bỏ hay không ông không có suy nghĩ chuyện này. Vân Lam có thể nhìn trúng nàng, đó là phúc khí của nàng.

Vốn tâm tình Minh Đang không tốt, nghe hoàng thượng nói như vậy trong lòng càng không vui, bĩu môi trả lời: “Ta cũng không phải là ngày đầu tiên biết được chuyện đó.”

Đám người trong hoàng gia này chỉ lo lắng đến tâm tình của mình, mặc kệ sống chết của người khác. Còn nghĩ tất cả mọi người đều xấu, thật phiền toái.

Nàng vốn không phải là người có tính khí tốt, dưới tình trạng tâm trạng phiền loạn sẽ không nghĩ được nhiều thứ.

Hoàng hậu cả kinh thất sắc, vội vàng mở miệng giúp đỡ giảng hòa: “Đúng thế, hoàng thượng, Minh Đang không phải loại ngươi như vậy. Vừa nãy nàng còn nói phải nghe ý kiến của Lam đệ.”

Hoàng thượng ngẩn người, ông sớm biết tính khí của nha đầu này không tốt, nhưng….Thôi, chỉ sợ tính tình thẳng thắn như vậy mới là điều hấp dẫn Lam đệ. Nể mặt Lam đệ: “Coi như ngươi hiểu biết lý lẽ, chuyện này trẫm cũng không thể cứng rắn hạ chỉ. Tính khí Lam đệ cứng rắn, trẫm không thể bắt ép hắn, Vậy thì ngươi đi thuyết phục hắn để cho hắn đồng ý hôn sự này đi. Hôn sự của hắn không thể kéo dài được nữa.” Cũng để cho mẫu phi an nghỉ dưới đất được yên lòng.

Khóe miệng hoàng hậu co rút, coi như hiểu biết lý lẽ? Lời này cũng quá miễn cưỡng.

Người ta cũng đã lui một bước, dĩ nhiên Minh Đang cũng biết vâng lời đứng lên: “Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà hắn cũng rất cố chấp, chỉ sợ ta cũng không thể làm gì được.”

Đến lúc này hoàng thượng cũng có chút hiểu tính tình của nha đầu này. Ngươi cứng rắn nàng cũng sẽ cứng rắn, ngươi mềm nàng cũng mềm. Thuận lông con lừa, rất tốt, còn hơn loại người không hiện rõ thích hay giận kia: “Ngươi là người hắn thích, tự nhiên hắn sẽ nghe lời của ngươi.”

“Những chuyện khác có thể hắn sẽ nghe theo ta một chút, nhưng chuyện này….” Thanh âm của Minh Đang nhỏ dần.

Trong lòng nàng rất rõ ràng, hắn không chịu đáp ứng chuyện này vì tương lai của nàng. Sợ rằng nàng có khuyên thế nào thì cũng không đạt được kết quả gì.

Tròng phòng chỉ còn lại Đế Hậu, hoàng thượng thở dài nói: “Từ Đạt nuôi được một nữ nhi tốt, đáng tiếc…”

Trọng tình trọng nghĩa, cũng coi như là một điểm mạnh. Dù có mọi thứ đều không tốt, nhưng chỉ cần đó là người hoàng đệ thích, ông liền bỏ qua tất cả. Đây là người đầu tiên mà hoàng đệ thích, hoặc cũng có thể nói đây là người duy nhất.

Bọn họ đã là vợ chồng nhiều năm, tự nhiên hoàng hậu sẽ hiểu được ý của ông: “Tất cả sẽ tốt thôi, Lam đệ sẽ sống bình an đến trăm tuổi.”

“Năm đó nêu trẫm cảnh giác hơn một chút, Lam đệ cũng sẽ không trúng độc, tất cả đều do trẫm.” Trên mặt hoàng thượng tràn đầy hối hận và tiếc nuối.

“Ngài cũng không muốn chuyện đó xảy ra, tất cả đều do tên hoạn quan kia. Hoàng thượng coi trọng hắn ta như vậy, phái hắn chăm sóc cho Lam đệ. Vậy mà hắn ta lại có thể làm cái chuyện mà heo chó không bằng đó.”

Đế hậu cùng nhắc lại một đoạn chuyện xưa. Lúc Vân Lam còn nhỏ, thân thể mẫu phi yếu không thể chăm sóc cho Vân Lam. Lúc đó ông vẫn chỉ là một hoàng tử ở cung khác, chỉ có thể phái một tên công công thân tín nhất đến để chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Vân Lam.

Không ngờ tên công công kia lại bị Thái phi trong cung mua chuộc, hạ độc trong đồ ăn của Vân Lam. Chờ đến lúc ông phát hiện thì mọi chuyện cũng đã chậm. Cho dù ông đã thành hoàng đế, có thể tự mình làm chủ mọi việc, hao tổn hết tâm sức cũng không cứu vãn được mọi chuyện.

Đây cũng là một nguyên nhân khiến cho hoàng thượng đặc biệt yêu thương Vân Lam trong những năm qua, một nửa là vì tình thân, một nửa là do áy náy.

Trong mắt hoàng thượng tràn đầy sự kiên quyết: “Bây giờ nói những chuyện này đều quá chậm. Việc trẫm có thể làm là tận lực bồi thường. Chỉ hy vọng Lam đệ có thể giải độc càng sớm càng tốt.”

Ông phái thêm người đi tìm kiếm thêm một số thần y lánh đời, chắc chắn trong số đó sẽ có người có thể giải được độc của Vân Lam. Ông là đế vương được trời xanh che chở, nhất định có thể thỏa mãn được mong muốn. Ông tin chắc vào điều này.

“Nhất định sẽ…” Hoàng hậu chỉ có thể an ủi như vậy.